Chương 1714: Chó địa ngục,
“LÚC cần quyết đoán mà do dự sẽ xảy ra rắc rối,”
Mọi người đều thấp giọng nghị luận.
Đột nhiên.
“Nếu chư vị tin tưởng tôi thì hãy đi cùng tôi,”
Bách Lý Tranh Vanh để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.
Mọi người hơi sửng sốt,
Chủ nhân Sát Minh và Kim Thịnh Hải liếc nhìn nhau, đi theo sau Bách Lý Tranh Vanh,
Hầu hết mọi người nhìn thấy vậy thì cũng nhấc chân đi theo.
Ông lão mặc áo bào trắng nhìn mọi người rời đi, trong mắt hơi lóe lên: “Thằng nhóc kìa là hậu duệ của Hoa tộc Thượng cổ sao?”
Bà lão mặc áo bào trắng cau mày: “Chẳng lẽ bọn họ muốn từ một hướng khác tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt à?”
Ông lão mặc áo bào trắng lắc đầu: “Trách nhiệm của chúng ta là canh giữ ở lối vào này,”
“Những nơi khác không liên quan đến
chúng ta,1′
Mười lăm phút sau, Bách Lý Tranh Vanh dừng lạỉ trước một đống đá lộn xộn.
“Bách Lý tông chủ, làm sao vậy?”
Người đi theo phía sau nghi ngờ: “ông tới đây làm gì?”
“Mở nó ra cho tôi,”
Bách Lý Tranh Vanh lớn tiếng hét lên.
Một tiếng “ầm” lớn vang lên, đống đá lộn xộn bay ra ngoài, bên dưới để lộ ra một đàn tế cổ xưa.
“Khởi động đàn tế, chúng ta sẽ được dẫn vào bên trong vùng đất Thiên Tuyệt,”
“Nhưng cũng phải nói những lời không hay trước, khu vực mà chúng ta được dẫn vào hết sức nguy hiểm,”
“Nếu như sợ chết thì không cần đi theo,”
Nói xong, Bách Lý Tranh Vanh tràn đầy lửa giận, không chút khách khí khởi động đàn tế,
Một giây tiếp theo.
Một luồng sáng đỏ phóng lên trên bầu trời,
Bách Lý Tranh Vanh không chút do dự, từng bước tiến vào trong đó.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh ngồi ở trên một tảng đá lớn nghỉ ngơi.
Đột nhiên.
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, có người đến,”
Diệp Bắc Minh mở mắt ra: “Làm sao vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng nói: “Đám người Bách Lý Tranh Vanh, chủ nhân Sát Minh đang tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt,”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Sao bọn họ có thể đi vào? Chẳng lẽ đã phát hiện ra tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Cậu cứ điên cuồng giết người như vậy, aỉ cũng đoán được là cậu,”
Diệp Bắc Minh nói: “Bọn họ còn cách tôi bao xa?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bọn họ tiến vào từ một hướng khác. Nơi đó có rất nhiều trận pháp chưa hoàn chỉnh. Nếu bọn họ cố gắng đột phá thì không chừng sẽ có rất nhiều người chết,”
“Nhưng cũng không nên xem thường số lượng, ít nhất có hai mươi người thuộc cảnh giới
Đế, mấy trám người thuộc cảnh giới Hư Thần…1
“Mẹ kiếp,1′
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co giật: “Đến mức phải đánh một trận lớn như vậy sao?”
Một lúc lâu sau, trước một hang đá.
Bảy thi thể nằm ngay ngắn trên mặt đất.
“Con trai, Không,”
“Diệp Bắc Minh,”
Mấy vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo Tỏng gào lên như điên.
Bách Lý Tranh Vanh đứng trước một vũng máu, hai mắt gần như đang rỉ máu: “Tiểu súc sinh, cậu không chạy thoát được đâu,”
“Đì ra,”
Khẽ quát một tiếng,
Hú,
Từ chiếc nhẫn chứa vật của Bách Lý Tranh Vanh, một sinh vật bị ngọn lửa thiêu đốt cả người đang lao ra,
Hình dáng giống như chó nhưng lại dài hơn năm mét.
Thân thể có gai nhọn và răng nanh kinh khủng,
Cặp mắt tanh tưởi và đỏ bừng, nước miếng nhỏ xuống đất án mòn mọi thứ,,
“Hừ, Chó địa ngục,”
Ánh mắt của Chủ nhân Sát Minh nhìn thẳng: “Vật này rất khát máu và giết chóc, chưa bao giờ nghe nói có ai có thể thuần hóa được một con chó địa ngục,”
“Bách Lý tông chủ, sao ông làm được vậy?”
Bách Lý Tranh Vanh lạnh lùng nói: “ông đây đã từng chém chết hai con chó địa ngục cấp Vương, trong đó có một con chó cái còn đang mang thai trong bụng,”
“Ông đây tự mình mổ bụng mẹ nó ra, người đầu tiên nó nhìn thấy chính là tôi,”
“ở trong mắt nó, ông đây chính là bố mẹ của nó,”
Chủ nhân Sát Minh tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Nghe nói vật này cực kỳ khát máu, một khi bị chó địa ngục để mắt tới,”
“Trừ khi con mồi chết, bằng không chỉ cần nó còn có một hơi thở, nó vẫn sẽ tiếp tục truy đuổi vô thời hạn,”
Bách Lý Tranh Vanh nheo mắt lại, dừng trên một dấu chân đẫm máu,
Chỉ vào dấu chân hét lên: “Tìm chủ nhân của dấu chân này,”
“Hú,”
Chó địa ngục xông tới, đưa mũi ngửi ngửi dấu chân của Diệp Bắc Minh.
Một giây kế tiếp, nó hóa thành một ngọn lửa và lao ra ngoài,
Bách Lý Tranh Vanh hét một tiếng: “Đuổi theo,”
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm đang tấn công tớỉ.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, bọn họ đã đuổi kịp rồi,”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Nhanh như vậy đã tìm được vị trí của tôi?”
“Hử? Chó địa ngục?”
Cùng chung thần niệm, mọi thứ đều ở trong đầu Diệp Bắc Minh,
“Tiểu Tháp, có thể nổ tung và giết chết bọn họ ngay lập tức không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nếu như chỉ có một phần ba người thì bổn tháp hoàn toàn có thể tiêu diệt trong nháy mắt,”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK