ĐỖ Băng Nhược tin tưởng Diệp Bắc Minh lắm, nhưng giờ phút này trong lòng cô ta cũng vô cùng tuyệt vọng.
Ngay cả Dạ Vô Song đã sống mười lăm ngàn năm cũng chỉ biết giữ im lặng.
Không thế tin được, chỉ với một câu nói, một thanh kiếm.
Đã có thể khiến mười mấy cảnh giới Thần Chủ dừng bước.
Buộc tất cả phải nín thinh!
Dư Thục Nhàn rất hài lòng với phản ứng của những người xung quanh, cô ta khẽ mỉm cười: “Dung Nhi, tiếp theo giao cho con đấy”.
“Thanh kiếm này được chính tay lão tổ tặng cho con!”
Dư Thục Nhàn giơ tay lên, ném kiếm Thần Long tới.
Ai nấy cũng tỏ ra bàng hoàng, thảng thốt.
Giang Kiếm Dung còn trẻ như vậy mà Kiếm Thần nhà họ Giang đã truyền lại kiếm Thần Long cho anh ta Ư?
Đồng tử Chu Đỉnh Phong co rút: “Nếu đúng là vậy thật thì Lạc Ly cưới cậu ta là lựa chọn tốt nhất rồi”.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Đỉnh Phong đã có đáp án.
“Vâng!
Giang Kiếm Dung hết sức tận hưởng ánh mắt đầy khiếp đảm của mọi người.
Trong ánh nhìn của bao nhiêu con người.
Anh ta bước từng bước tới chỗ long hồn đang thoi thóp nằm.
Diệp Bắc Minh vần ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt, không có bất cứ phản ứng gì.
Anh đang bị tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiềm chế, chờ đợi chân nguyên khôi phục rồi mới được phép hành động.
Lúc đi ngang qua Diệp Bác Minh.
Giang Kiếm Dung liếc mắt nhìn anh, khẽ cười bảo: “Thằng kia, xem như anh biết điều đấy”.
“Thiên phú của anh khá tốt, nếu như tôi thu phục được long hồn thì đó là nhờ công lao rất lớn của anh”.
Dứt lời, anh ta lại đi tới trước ảo ảnh long hồn: “Long hồn, tao biết thời gian của mày không còn nhiều”.
“Bây giờ mày có hai lựa chọn”.
“Một, thần phục Giang Kiếm Dung ta, hóa thành kiếm linh của kiếm Thần Long!”
“Hai, trở về với cát bụi, trọn đời không được siêu sinh!”
Giờ phút này.
Giang Kiếm Dung cứ như nhân vật chính giữa khoảng trời nơi đây
vậy.
Ngay sau đó.
Một chuyện mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới đã xảy ra.
Không ngờ ảo ảnh long hồn lại nói được tiếng người, nó lạnh lùng cười khẩy: “Muốn thu phục tôi? Cậu xứng chắc!”
Ầm!
Một luồng khí to lớn hệt sóng thần trào dâng, đập về phía Giang Kiếm Dung xanh mặt vì sợ.
Gào!
Một tia sáng vàng hoe bùng nổ từ kiếm Thần Long, bao trùm lấy Giang Kiếm Dung.
Phụt!
Dù vậy, Giang Kiếm Dung vẫn phun một ngụm máu tươi và bay ra ngoài.
Dư Thục Nhàn vô cùng hoảng sợ: “Dung Nhi!”
Vèo!
Cùng lúc đó, ảo ảnh long hồn bay vút lên trời.
Đồng thời một chất giọng đầy uy nghiêm truyền đến: “Trong thiên hạ này, chỉ có một người có thể làm chủ nhân của tôi!”
“Đó chính là cậu ta!”
Ảo ảnh long hồn chỉ vào Diệp Bắc Minh.
Không lâu sau, long hồn hóa thành một vầng sáng đỏ như máu, bay thẳng vào trong kiếm Đoạn Long.
Trong chớp mát.
Khí thế của kiếm Đoạn Long tăng lên không ngừng, chẳng mấy chốc đã lên tới tối đa.
Sức mạnh của long hồn cũng đi vào cơ thể Diệp Bắc Minh, chân nguyên thoắt cái đầy ắp.
Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Đoạn Long.
Anh mở mắt, đôi mắt anh đầy tơ máu lạnh lẽo: “Dám làm sư tỷ tôi bị thương, còn muốn cướp thành quả lao động của tôi?”
Anh quát to: “Kiếm Đoạn Long, giết!”
Ngay sau đó.
Kiếm Đoạn Long nhắm ngay vào Giang Kiếm Dung, đâm về phía đầu của anh ta!
Dư Thục Nhàn sa sầm nét mặt, không kìm được mà cười khẩy: “Cậu thật to gan, chỉ là một tiểu bối mà dám đánh con tôi?”
“Cậu có biết nhà họ Giang là gia tộc đứng đầu thập đại gia tộc thượng cổ không? Cậu biết chất lượng của gia tộc thượng cổ rồi chứ?”
“Con trai tôi còn là người nối nghiệp đời tiếp theo mà Kiếm Thần nhà họ Giang đã quyết định nội bộ, thằng nhóc kia, cậu mà làm nó bị thương…”
Cô ta chưa kịp nói hết lời.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người Giang Kiếm Dung, bố kiếm Đoạn Long xuống mà không chút nương tình.
Soạt!
Kiếm Thần Long chủ động bảo vệ chủ nhân của mình, lóe lên vầng sáng vàng!
“Gào!”
Một cảnh tượng khiến ai cũng bàng hoàng xuất hiện.
Ảo ảnh long hồn hiện lên trong kiếm Đoạn Long chính là long hồn vừa bay vào lúc nãy.
Nó hung bạo nện lên kiếm Thần Long, chỉ vừa đối diện thôi mà kiếm Thần Long đã vỡ thành ngàn mảnh.
Giang Kiếm Dung bị kiếm khí quét trúng, nháy mắt hóa thành một bẫi sương máu.
“Con trai! Không!”
Hai mắt Dư Thục Nhàn đò ngầu, cô ta la hét tê tâm liệt phế: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình vừa làm gì không?”
“Sao cậu dám giết con trai tôi?”
“Cậu có biết nó có ý nghĩa gì với nhà họ Giang không? Không ngờ cậu lại dám…”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Bà cũng lên đường luôn đi”.
Dư Thục Nhàn thật sự không dám tin vào tai mình: “Cậu còn đòi giết tôi nữa sao?”
Diệp Bắc Minh dùng hành động để chứng minh lời nói của bản thân, bước ra một bước.
Trong chớp mắt.
Anh xuất hiện trước mặt Dư Thục Nhàn từ lúc nào không hay, sau đó vung kiếm chém một đường, vô cùng dứt khoát.
Dư Thục Nhàn lách người, tránh nhát kiếm ấy.
Thế nhưng cô ta hoàng hốt nhận ra long hồn trong kiếm Đoạn Long đã gào thét.
Gào!
Dư Thục Nhàn sợ tới mức giật bắn, không tài nào nhúc nhích được: “Đừng mà..:
Tâm mắt bồng tối sầm, cô ta đã hóa thành một bãi sương máu.
“Hắn ta giết hai mẹ con nhà họ Giang rồi ư?”
Tất cả người tu võ đang có mặt tại hiện trường đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch.