Đám người Vương Bình An và Hoa Côn Luân biến sắc: “Câm miệng, nói bậy bạ gì thế!”
“Hả?”
Đạm Đài u Nguyệt sửng sốt.
Xoẹt! Tất cả người ở đều nhìn về phía Đạm Đài u Nguyệt: “Bí thuật Nhiên
Huyết của Hoa tộc hả?”
“Nghe nói, cả đời chỉ có thể sử dụng bí thuật Nhiên Huyết của Hoa tộc ba lần!”
“Nghe cò gái này nói thì có vẻ như thằng oắt này đã dùng tới lần thứ hai rồi!”
“Hóa ra là thế!”
Đám cường giả cảnh giới Vực Vương kia mỉm cười đầy thâm ý.
Cảnh giới Thần Vương thiêu đốt sinh mệnh của mình rồi dùng thanh kiếm kia đánh lén.
Vả lại còn là do Lâm Thiên Kỳ khinh địch.
Làm vậy quả thật có xác suất nhỏ nhoi giúp cảnh giới Thần Vương giết chết cảnh giới Vực Vương.
Hoa Côn Luân tức giậm chân nói: “U Nguyệt, thằng bé Diệp kia vất vả lắm mới dọa sợ bọn họ!”
“Vậy mà giờ lại nói con bài chưa lật của cậu ta ra rồi!”
Mặt Đạm Đài u Nguyệt trắng bệch: “Thật xin lỗi, ông Hoa…”
“Tôi… tôi không nghĩtới…”
Lúc này, một lão già bước tới trước nói: “Nhóc con, suýt nữa bị cậu hù rồi!”
Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn: “ông tên gì? Đến từ thế lực nào?”
Lão già kia nhướng mày: “Oắt con, lão phu tên gì quan trọng lẳm à?”
“Tất nhiên là quan trọng rồi!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười bảo: “Hôm nay tôi mà không hỏi rõ thì sao này báo thù kiểu gì?”
“Hôm nay các người bao vây Long Đảo, giết hại đồng tộc của sư phụ rồi đánh sư phụ tôi trọng thương!”
“Sau này tôi sẽ cho các người trả lại cái giá hôm nay!”
“Cậu nói cái gì?”
Lão già sửng sốt.
Rồi lão già ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, thế hả?”
Lão già kia cười cợt đáp lời: “Lão phu là Thẩm Đại Sơn, đến từ Thiên Vũ Tông ở đại lục Linh Cốt!”
“Đươc!”
Diệp Bắc Minh gật gù nói tiếp: “Một ngày nào đó, Thiên Vũ Tông sẽ bốc hơi khỏi thế giới này!”
“Phụt… ha ha ha ha!”
Thấm Đại Sơn cười không ngậm được mồm.
Lão ôm bụng, cười suýt rớt nước mắt: “Cậu… khụ khụ khụ… ha ha ha”!
Mấy trăm lão cường giả cảnh giới Vực Vương đứng đằng sau Thẩm Đại Sơn cũng không nhịn được mà bật cười ha hả.
“Xem dáng vẻ của cậu ta kìa, ôi mắc cười làm sao!”
“Khi yếu đuối thì tức giận trong mắt người khác cũng chỉ là một trò hề mà thôi”.
“Cười chết mất!”
“Nhóc con, lão phu tên là Ưng Bạch Mi đến từ Vân Tiêu Tông ở đại lục Trung Thiên!”
“Lão phu là Hoàng Phủ Chính đến từ gia tộc Thần Huyết!”
“Lão phu là Lục Thanh Sơn, cũng đến từ gia tộc Thần Huyết!”
“Lão phu là Bùi Vân Hải đến từ Quỷ Sát Môn ở đại lục Linh Cốt!”
“Lão phu là Bạch Thiên Cơ đến từ nhà họ Bạch ở đại lục Linh La!”
“Lão phu là…”
Mấy trăm lời giới thiệu vang lên, nghe cực kỳ giễu cợt.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua bọn họ một lượt.
Ngay khi mắt đối mắt với anh, trái tim bọn họ không hẹn mà cùng nhau run lên.
“Chết tiệt, sao lại thế này?”
“Sao ánh mắt của thằng ranh đó lại sắc bén như vậy? Như chứa đầy sự tử vong và tàn sát vô tận vậy?”
Tất cả tiếng cười râm rang im bặt.
Giờ chỉ còn lại sự khiếp sợ trong họ.
Ánh mắt Thấm Đại Sơn vô cùng âm u: “Xem ra thằng oắt này sẽ là một mối nguy đây!”
“Nếu để cậu ta trưởng thành thì chắc chắn sẽ trở thành phiền phức vô cùng lớn với chúng ta!”
Phải giết!
Một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Ngay sau đó.
Thấm Đại Sơn giậm chân.
“Đùng”, tiếng nổ vang lên, mặt đất dưới chân Thấm Đại Sơn nứt ra rồi từng mảnh vỡ bay vút lên trời cao.
chúng không hề nể nang nện thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Bí thuật Nhiên Huyết của Hoa tộc chỉ có thế sử dụng ba lần, sau ba lần thì sẽ nổ tan xác.
Thẩm Đại Sơn cược rằng Diệp Bắc Minh không dám liều mạng.
Vậy nên Thẩm Đại Sơn ra chiêu không chút nương tay.
Diệp Bắc Minh nhắm hai mắt lại.
Anh trao đối với tháp nhỏ trong mình: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bùng nổ!”
Ngay sau đó.
Thẩm Đại Sơn đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Một luồng khí tức cực kỳ khủng khiếp bùng lên từ trong cơ thế Diệp Bắc Minh.
“Cậu điên rồi!”
Thấm Đại Sơn hoảng sợ: “Đây là lần thứ ba cậu sử dụng bí thuật Nhiên Huyết đấy, cậu không sợ chết ư?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp lời: “Thật xin lỗi, đúng là tòi không sợ chết!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại chém tới.
Thấm Đại Sơn tuyệt vọng hét thảm đến mức giọng nói cũng hơi run: “Đừng mà…”
Phụt!
Máu thịt bay đầy trời.
Mọi người chết sững khiếp hãi.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên hệt như thần chết: “Tiếp theo!”
Ánh mắt anh lạnh như bằng nhìn thoáng qua mấy trăm cường giá cảnh giới Vực Vương kia: “Ưng Bạch Mi, Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ…”
“Trong các người ai lẽn trước?”