Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyết Tố ngầng đầu cười dữ tợn một tiếng: “Súc sinh, bản tổ ăn máu thịt của mày, công lực sẽ lại tăng thêm một bậc!”

Chậm rãi đứng lẽn!

“Tam Thiên Lôi Minh!”

Diệp Bắc Minh quát lên, tấn công một quyền!

Lúc này.

Anh giống như thần tuyết từ trên trời giáng xuống, nắm đấm bùng phát ra sấm sét khủng bố!

Ba mươi đường sét cùng xuất hiện, đập lên cơ thể của Huyết Tổ.

Tiếng lốp ba lốp bốp vang lên, giống như xào hạt đậu!

“Sấm sét!”

“Cậu Diệp lại gọi sấm sét đến!”

“Làm sao có thế!”

Các võ giả có mặt chấn hãi há hốc miệng, giống như gặp ma.

Trong đôi mắt Lục Khi Sương phản chiếu bóng của sấm sét, cái miệng nhỏ khẽ há ra, ngoài chấn hãi vần là chấn hãi!

Mẹ Hạ chấn động: ‘Cậu ta… cậu ta đã trưởng thành đến mức này rồi? Sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm thật ư?’

Bất giác nhìn sang con gái Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết cũng cảm nhận được ánh mắt của mẹ!

Nhìn về phía bên này!

Trong đôi mắt chỉ có vẻ băng lạnh vô tận!

Liền sau đó.

Hạ Nhược Tuyết lại nhìn sang Diệp Bắc Minh.

Băng lạnh biến mất, thay vào đó là sự kích động và chấn hãi sâu sắc: ‘Đây là người đàn ông của mình!’

Ầm!

Ba mươi đường sấm sét đập lẻn người Huyết Tổ, lập tức cháy đen.

Huyết TỔ không ngừng run lên, kinh mạch đứt đoạn!

Da thịt cháy khét!

Đôi mắt già nua không ngừng co lại, phun ra máu đen, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày học võ kỹ thuộc tính lôi?

Làm sao có thể!”

“ở nơi võ đạo không phát triển này, làm sao có thể có võ kỹ thuộc tính lôi?”

“Rốt cuộc mày là ai?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời.

Anh giơ kiếm Đoạn Long!

“Đợi đã!1

Huyết Tố sợ đến ngốc nghếch, điên cuồng cầu xin: “Súc… à không, đại nhân! Cậu không thể giết tôi!”

“Nếu cậu giết tôi, hai cô gái này sẽ chết chắc!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ông đang uy hiếp tôi?”

Huyết Tổ vội vàng lắc đầu: “Đại nhân, không phải vậy”.

“Tôi đã đặt huyết chú vào trong cơ thế của hai người bọn họ, toàn thế giới chỉ có tôi có thế giải được!”

Diệp Bẳc Minh đến trước Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết, quan sát thật kỹ.

Mặt khẽ biến sắc!

Trong cơ thế hai người, quả nhiên bị hạ huyết chú.

Giọng của Huyết Tổ vang lên: “Đại nhân, cậu nhìn thấy rồi chứ? Tôi biết cậu rất giỏi y thuật, chắc biết uy lực của huyết chú!”

Nếu tỏi không ra tay, hai cỏ gái của cậu chắc chắn sẽ phải chết theo tôi!”

Diệp Bâc Minh trầm mặc không nói.

Khuôn mặt Chu Nhược Giai trẳng bệch.

Hạ Nhược Tuyết tuyệt vọng.

Toàn hội trường tĩnh lặng!

Mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh, đơi anh đưa ra lưa chon!

‘Cậu Diệp có chịu uy hiếp không?’

‘Cứu hồng nhan tri kỷ, hay là diệt trừ điện Huyết Hồn?’

Mọi người đang nghĩ trong lòng.

Thấy Diệp Bắc Minh trầm mặc, Huyết Tổ biết vị trí của hai cô gái này trong lòng Diệp Bắc Minh, nỗi sợ trong lòng hoàn toàn biến mất.

Huyết TỔ cười đầy ý sâu xa: “Diệp Bắc Minh, muốn cứu người phụ nữ của cậu, rất đơn giản!”

“Cậu chỉ cần thả tôi đi, tôi bảo đảm sẽ giải trừ huyết chú cho họ từ xa!”

“Nếu cậu không đồng ý, ha ha… thì tôi chỉ đành lên đường cùng họ thôi!”

Đột nhiên.

Diệp Bâc Minh giơ tay, đầu ngón tay có thêm mười mấy cây kim châm!

Phụt phụt phụt!

Lần lượt cắm vào trong cơ thế của Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.

Cơ thế của hai người run lên!

Huyết Tố cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cậu đừng tốn công vô ích”.

Liền sau đó.

Từ trên người Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết bùng phát ra hai đường huyết quang.

Ngưng tụ thành đầu lâu, sau đó tiêu

tan.

Nụ cười trẽn khuôn mặt Huyết Tố đông cứng lại: “Làm sao có thể?”

“Cậu ra tay tùy tiện đã giải trừ được huyết chú của tôi? Làm sao có thể! Tuyệt đối không thể nào!”

Đây là y thuật của thần chủ tuyệt thế, một huyết chú nhỏ bé thì có là gì?

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn Huyết Tồ!

Sát khí trên người bùng phát ra giống như hồng thủy.

Huyết Tổ sợ run lập cập, quỳ dưới đất điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, tôi sai rồi!”

“Cầu xin cậu tha mạng, tôi tình nguyện ký khế ước linh hồn với cậu, bắt đầu từ bây giờ làm trâu làm ngựa cho cậu!”

Một chưởng giáng xuống, trực tiếp đập Huyết Tổ thành sương máu!

Tại chỗ chỉ còn lại một chiếc nhẫn trữ vật hình đầu lâu.

Anh đưa tay nhặt lên mang về nghiên cứu.

“Huyết Tổ!”

Đám người đại trưởng lão điện Huyết Hồn tuyệt vọng, đều quỳ dưới đất cầu xin!

Cách cách cách!

Một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lẽn, Diệp Lăng Tiêu dẫn người của Long Hồn xông vào.

Cung kính với Diệp Bẳc Minh: “Long soái, Huyết Tố đâu rồi?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Bị tôi giết rồi!”

“Cái gì?”

Diệp Lăng Tiêu chấn kinh.

Diệp Bẳc Minh tiến lên, tay phải ôm Chu Nhược Giai, tay trái ôm Hạ Nhược Tuyết.

Hai cô gái không phản kháng, dựa vào lòng Diệp Bẳc Minh.

Đi ra khỏi đại sảnh điện Huyết Hồn: “Dư nghiệt điện Huyết Hồn xử bắn!”

“Bắt đầu từ bảy giờ, tôi không muốn nhìn thấy dư nghiệt của điện Huyết Hồn còn ở bất kỳ nơi nào của Long Quốc!”

Anh cất giọng bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động!

Diệp Lăng Tiêu chấn hãi: “Rõ!”

Tất cả võ giả có mặt đều dõi theo bóng hình rời Diệp Bắc Minh rời đi!

Lục Lâm Thiên khen một tiếng: “Bây giờ cả Long Quốc, ngoại trừ người đó, thì sợ ra không ai dám trái lại lời của cậu ta đấy?”

“Thần y Diệp thực sự mới hai mươi ba tuổi sao? Yêu nghiệt, đúng là quá yêu nghiệt!”

Lục Khi Sương hơi thất vọng cúi

đầu.

Chỉ có thể chôn sâu hạt giống ái mộ trong lòng, không dám nhố nó ra!

Mẹ Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi.

Trong lòng hối hận!

Nếu ban đầu mình chọn chính xác, sau này nhà họ Hạ có thế trở thành gia tộc cổ võ đệ nhất Long Quốc rồi đấy?

Đáng tiếc!

Mẹ Hạ cắn răng nghĩ: ‘Hay là, mình đi cầu xin Nhược Tuyết?’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK