Chương 1760: Tôi cho ông mặt mũi hả?
Mấy người kia rõ ràng cũng hơi sửng sốt.
Hai lão già cảnh giới Đế hơi nhíu mày rồi giãn ra.
Thanh niên lười biếng ngáp một cái: “Nhà họ Mặc tuyên bố Huyền Bảng hả?”
“Đúng vậy!”
Mặc Phong Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu.
Ngay lúc ông ta tưởng đối phương sẽ thả Mặc Đình Đình.
Thanh niên lười biếng cười xấu xa: “Cái này ấy hả? Tôi tưởng ông có lai lịch gì, muốn hù chết người chứ!”
“Hahahaha!”
Mười mấy người sau lưng thanh niên cười vang.
Mặc Phong Hành tức giận trừng to mắt, một cánh tay chỉ vào thanh niên: “Cậu!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày!
Thanh niên lười biếng cười đầy nghiền ngẫm: “Yên tâm, tôi dùng đức phục người, sẽ
không tổn thương đến cháu gái của ông1′.
“Cô ta dám khiêu khích uy nghiêm của tôi, tôi quyết định mang cô ta về!”
“Tự mình dạy dỗ ba tháng, ba tháng sau tôi sẽ tự khắc thả người!”
“Cái gì?”
Mặc Phong Hành vô cùng nóng nảy!
Mặc Đình Đình vẫn là cô gái còn trinh, nếu bị kẻ này mang về ba tháng!
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì!
“Không được!”
Mặc Phong Hành hét lớn một tiếng.
Nụ cười trên mặt thanh niên lười biếng cứng lại, con ngươi nhíu chặt: “Tôi cho ông mặt mũi hả?”
“Xử lý bọn họ!”
Gã ta khoát tay áo, xoay người rời đi.
“Dạ, cậu!”
Một lão già cảnh giới Đế trong đó gật đầu, bóng dáng nhanh chóng lướt qua.
Đánh úp về phía Mặc Phong Hành và Diệp Bắc Minh.
Ngay lúc thanh niên lười biếng vừa mới xoay người, phía sau truyền đến tiếng “răng rắc” trầm đục!
“Lão già ngu xuẩn, người dám đối nghịch với Phó Tiểu Long tôi còn chưa ra đờỉ đâu!”
“Tiếng trầm đục vừa rồi hẳn là tiếng lão già kia hóa thành thịt nát đúng không?”
‘Vê phần cảnh giới Động Hư kia, e rằng bị dọa chết tươi rồi đi?”
Phó Tiểu Long thầm nghĩ.
Đột nhiên, gã ta phát hiện thuộc hạ của mình ngơ ngác đứng tại chỗ!
Phó Tiểu Long nhướng mày: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi!”
“Cậu… cậu…”
Một thuộc hạ run rẩy chỉ ra sau lưng Phó Tiểu Long.
Người đó trừng to mắt, hai chân run lẩy bẩy!
“Sau lưng?”
Phó Tiểu Long nhướng mày.
Gã ta quay đầu nhìn theo bản năng, nụ cười trên mặt hoàn toàn cứng lại!
Miệng chậm rãi mở ra, rồi dần dần há to.
Cuối cùng to đến mức có thể nhét nắm đấm vào!
“Anh, làm sao có thể!”
Phó Tiểu Long hít sâu một hơi!
Cảnh tượng trước mắt khiến đôi mắt gã ta suýt chút nữa nổ tung!
Mặc Phong Hành không chết, nhưng lão già cảnh giới Đế của nhà họ Phó chết!
Bị thanh niên cảnh giới Động Hư kia dùng một chân giẫm nổ đầu lâu, ngã rạp dưới chân anh!
Máu tươi hỗn hợp óc phun trào, nhìn mà giật mình!
Mặc Phong Hành cũng hoàn toàn mơ hồ!
Ngay mới vừa rồi, lão già cảnh giới Đế này xuất hiện trước người ông ta, chuẩn bị dùng một chưởng đập chết ông ta trong nháy mắt!
Diệp Bắc Minh đột nhiên ra tay.
Lập tức nắm lấy cổ tay của lão già, rồi dùng sức ném mạnh!
Lão già cảnh giới Đế quăng mạnh xuống đất như một con chó chết, sau đó một chân dứt khoát đạp xuống!
Đầu của lão già cảnh giới Đế này nổ tung ngay tại chỗ!
“Thực lực của chủ nhân lại kinh khủng đến như thế sao? Dù cảnh giới Đế này có lẫn chút khỉnh thường bên trong!”
“Nhưng giết chết cảnh giới Đế chỉ trong vòng hai ba chiêu, chuyện này có thể sao?”
Mặc Phong Hành nuốt nước bọt.
Lúc này, Phó Tiểu Long chợt phản ứng lại, nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: “Không cần biết anh là người nào, tôi cho anh một giây để quyết định!”
“Lập tức bò đến dưới chân tôi như một con chó, quỳ cầu xin tôi…”
“Thứ gì!”
Diệp Bắc Minh lướt đến, chỉ chớp mắt đã đứng trước người Phó Tiểu Long!
Lão già cảnh giới Đế bên cạnh vô cùng sợ hãi, tốc độ quá nhanh!
“Dám ra tay với cậu ấy? Muốn chết!”
Lão ta lập tức ra tay, một thanh trường kiếm màu đen ra khỏi vỏ!
Chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Cổ tay anh khẽ chuyển động, kiếm Càn
Khôn Trấn Ngục xuất hiện!
Một tiếng “keng1’ vang giòn!
Va chạm trong khoảng cách gần, trường kiếm màu đen lập tức hóa thành bột phấn!
Kiếm khí mạnh mẽ nghiền ép xuống, lão già cảnh giới Đế hóa thành một đám sương máu ngay tại chỗ!
Những người còn lại thấy thế thì sắc mặt biến đổi!
Con ngươi Phó Tiểu Long cũng co rụt lại, lực lượng thật kinh khủng!
Tên này rốt cuộc là aỉ?
Trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ này, gã ta chợt cảm thấy yết hầu nghẹt thở!
Hai chân rời khỏi mặt đất, bị Diệp Bắc Minh giơ lên cao!
Phó Tiểu Long tức giận gào thét: irTên kia, anh có tin trong vòng ba giây, anh sẽ hối hận hay không, mau buông tôi ra!”
“Sau đó quỳ trên mặt đất, cầu xin tôỉ cho anh ra đi thoải mái, đồng thời không kiếm chuyện với người nhà của anh!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK