Diệp Bấc Minh lặp tức nói sang chuyện khác: “Không có, cò nghĩ nhiều rồi”.
Thiếu nữ suy tư gặt đầu, không nghĩ nhiều: “Mặc kệ, trước dần tòi đi tìm kẹo que đã”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: ‘Cò nương, chờ tòi đi cứu bố mình đã rồi lại nói!”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, hai người Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất xuất hiện trước mắt anh.
Hai người vô cùng yếu ớt.
Thân thế khô cạn, như người già tám chín mươi tuổi, lúc nào cũng có thế sẽ ch”ết.
Thiếu nữ nhìn lướt qua: “Tinh huyết khô cạn, sắp sứa không cứu nổi”.
Hai mầt Diệp Bác Minh đỏ bừng, trong tay xuất hiện mười ba cây ngân châm đâm vào trong cơ thế hai người!
Thiếu nữ hơi kinh ngạc: ‘ Châm pháp này có hơi đặc biệt, khòng ngờ y thuật của anh cũng không tệ lâm”.
“Có điều, anh đừng lãng phí sức lực nữa, bọn họ đã không cứu nối rồi”.
“Im ngay!”
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ một tiếng!
“Anh quát lên với tôi!”
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ đó lên, tủi thân trừng mắt nhìn Diệp Bâc Minh: “Tôi lớn vậy rồi mà chưa từng có ai dám quát tôi!”
“Ngậm miệng!”
Diệp Bắc Minh quay đâu, con mat đỏ bừng: “Cò nói thêm một lời vò ích nữa, tòi sẽ không dần cò đi tìm kẹo que!”
Câu nói này như thể có ma lực thần kỳ nào đó, lửa giận trong con ngươi xinh đẹp của cỏ ấy biến mất.
Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.
Thiếu nữ đã quen với việc coi trời bằng vung, trong nhà không ai dám trêu chọc cò ấy!
Anh trai sợ cô ấy, chị gái chiều cò ấy!
Dù có gặp phải người tu võ ở bên ngoài, một khi cô ấy thế hiện ra thực lực kinh người của mình!
H‘âu như bọn họ đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Nào có ai giống như Diệp Bắc Minh, dám không hề kiêng dè quát cô ấy?
Cảm giác thò bạo này ấy thế mà khiến cô ấy cảm thấy có vài phần hưng phấn.
Nửa tiếng sau, tình huống của Dạ Huyền và Tử Huyên Nhất vần không hề chuyến biến tốt.
Thiếu nữ không nhịn được mở miệng: “Này, anh thật sự đừng uống phí sức lực”.
“Bọn họ bị rút đi sức sổng, không phái bị thương”.
“Các cách thòng thường không thể giái quyết vấn đề của bọn họ, chỉ có thể gia tăng sức sống của họ, thương thế tự nhiên sẽ chuyển tốt!”
Diệp Bắc Minh quay đầu: “Cô có cách?”
Khuôn mặt thiếu nữ kiêu ngạo, hai tay chống nạnh: “Đương nhiên là tòi có rồi, trừ phi anh cầu xin tòi!”
Vèo!
Diệp Bắc Minh sải bước lên trước, trong nháy mắt đi đến trước người thiếu nữ.
Anh chặt chẽ tóm lấy cố tay cô ấy: “Mau nói cho tôi biết!”
Thiếu nữ ngây người, thế mà vò ý thức quên mất phản kháng: “Được rồi, có điêu anh phái đồng ý với tôi”.
“Sau khi tòi cứu được bọn họ, phải lập tức dẩn tòi đi tìm kẹo que!”
“Được!”
Diệp Bâc Minh gật đều.
Thiếu nữ không nói hai lời.
Cò ấy duỗi tay lấy ra một trái cây óng ánh trong suốt: “Đây là quả Thần Thai, vốn lão tố cho tòi đế tòi rèn luyện thân thế”.
“Vì kẹo que, được rồi!”
Cò ấy nặn ra hai giọt chất lỏng của quả Thần Thai, rồi đưa cho Diệp Bâc Minh.
“Đế bọn họ ăn vào”.
Diệp Băc Minh không dám tin: “Hai giọt chất lỏng của quả này là đủ rồi?”
“Tin tưởng tòi, vậy là đủ rồi”.
Thiếu nữ vỏ cùng tự tin.
Diệp Bâc Minh nửa tin nửa ngờ làm theo.
Hai giọt chất lỏng quả Thần Thai vào miệng, hơi thở của Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Gần như là trong khoảnh khâc, sức sống của hai người nhanh chóng táng vọt!
Một lát sau.
Ngoài việc thân thể vần còn suy yếu, bề ngoài của họ đã hoàn toàn khỏi phục tuổi trê.
“Làm sao có thể!”
Diệp Bác Minh trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh ngạc!
Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất cũng kinh ngạc nhìn thiếu nữ này: “Minh Nhi, cò ấy là ai?”
Thiếu nữ đắc ý nói: “Hì hì, mau dần tôi đi tìm kẹo que!”
Diệp Bắc Minh trầm giọng truyền âm: ‘Tháp nhỏ, quả Thần Thai là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chí giái thích một câu: “Đây mới thật sự là thân dược, thiếu nữ này không hê đơn gián, e rằng cô ấy không phái người cúa ba ngàn thế giới!”
Diệp Bâc Minh giật mình!
Thiếu nữ nhướng mày: “ồ? Anh lại đang dùng thân niệm truyền âm với người kia?”
“Người ấy là ai?”
Diệp Bâc Minh không trả lời vấn đề này: “Cò nương, rốt cuộc cò là ai?”
Thiếu nữ lấc đầu: “Biết được sẽ không có lợi cho anh, được rồi”.
“Nếu anh nói không giữ lời, bà đây sẽ tét mòng anh!”
“Mau dần tỏi đi tìm kẹo que!”
Diệp Bâc Minh lâc đầu: “Dù sao cò cũng phải nói cho tôi tên cò là gì chứ?”
“Gọi tòi Sở Sở là được!”
“Sở Sở?”
Diệp Bãc Minh gật gặt đầu: “Được rồi, sở sở cỏ nương’.
“Tòi có thế dẩn cỏ đi tìm kẹo que, nhưng chồ đó quá xa xôi”.
“Giờ mà chúng ta qua đó, e ráng sẽ khá khó khăn!”
Sở Sở chép miệng: “ớ thế giới Vũ Nội của nhà họ Sở tòi, tòi muốn đi chỗ nào đều nâm trong lòng bàn tay”.
“Thế giới Vũ Nội? Đó là cái gì vậy?”
Diệp Bâc Minh vô cùng nhạy cảm, anh thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Hai người Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất cũng liếc nhìn nhau!