Luồng khí lạnh cuồn cuộn phả vào mặt.
Diệp Bắc Minh cảm giác máu trong người mình như đông lại, không nhịn được lạnh run.
Bên ngoài cơ thể Hoàng Nhan Băng Phương và Thẩm Nại Tuyết ngưng tụ ra một tầng sương giá.
Quần áo trên người bỗng chốc biến thành băng, vừa chạm là nát.
“Cậu Diệp, thật lòng xin lỗi…”, môi Thẩm Nại Tuyết lạnh đến mức chuyển sang màu tím.
Mặt Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Tiểu Tháp, ra tay phá trận pháp này đi!”
“Đợi một lát!”
Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên giọng nói của Băng Phách: “Nhóc ơi, làm theo lời tôi nói này!”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Được!”
Dưới sự chỉ huy của Băng Phách.
Diệp Bắc Minh cắt ngang lòng bàn tay, dùng máu tươi làm mực.
Anh vẽ một mạch mười mấy đường phù văn rồi chỉ vào nơi nào đó: “Hàng triệu năm qua
không ai phá nổi sao? Để tôi phá cho xem!”
Rầm!
Chỉ với một chỉ tay, một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Băng Cực Đại Trận vốn không gì phá nổi bỗng xuất hiện một lỗ thủng.
Rồi từ lỗ thủng âý những vết rách lan ra bốn phương tám hướng như mặt kính vỡ.
“Rầm”, Băng Cực Đại Trận nổ tung.
Hai mẹ con Hoàn Nhan Băng Phương đã bị đông lạnh thành băng từ lâu, ngay khỉ Băng Cực Đại Trận vỡ nát thì hai người cũng lập tức khôi phục lại.
Tất cả quần áo trên người đều hóa thành bột tuyết rơi xuất nền đất.
“Á!”
Hai mẹ con hét lên.
Diệp Bắc Minh từ từ bước lên, lấy đâu ra hai cái áo khoác quăng cho bọn họ: “Mau mặc vào đi!”
Bà lão mặc áo bào đen nhe răng cười cứng ngắc, tràn đầy sự khó tin: “Không thể nào, không thể nào có chuyện đó!”
“Hàng triệu năm qua không một ai có thể
phá Băng Cực Đại Trận, sao cậu có thể phá nó được chứ?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sắc lạnh: “ôn ào quá!”
Rồi anh tung một chưởng qua.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long giáng xuống.
Bà lão mặc áo bào đen kia chết ngay tại chỗ.
Cảnh ấy khiến mọi người ở Băng Cực Cung kỉnh hãi.
Chỉ có bảy tên trưởng lão ủng hộ bà lão mặc áo bào đen kia biến sắc.
Một người phụ nữ trung niên căm tức nhìn Hoàn Nhan Băng Phương nói: “Thằng nhóc này là do các người đưa đến hả? Cậu ta đã giết Lý trưởng lão ngay trước mặt bàn dân thiên hạ đấy!”
“Nếu để yên việc này, chẳng phải sau này Băng Cực Cung sẽ hỗn loạn hay sao?
Đúng lúc này.
Một giọng nữ lạnh như băng vang lên: “Băng Cực Cung loạn hay không, bà nói là được
à?”
“Ai đang nói đó?”
Người vừa lên tiếng nhướng mày tức tối.
Ầm.
Một luồng lực lượng băng cực ngưng tụ, hóa thành một ảo ảnh của một cô gái.
Ngay khỉ nhìn thấy cô gái kia, cả Băng Cực Cung sôi trào.
“Đây là?”
“Lão tổ Băng Phách ư?”
“Lão tổ Băng Phách hiển lỉnh sao?”
Cả hiện trường xôn xao.
“Cô… cô là lão tổ Băng Phách ư?”
Đồng tử người phụ nữ trung niên co lại: “Không thể nào!”
Băng Phách không thèm nói nhiều, chỉ nâng tay tung chưởng về phía đồng bọn bảy người của người phụ nữ trung niên kia.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Bảy người nổ tung.
Chỉ còn lại giọng nói vô tình rét lạnh như băng vang vọng: “Sau này còn aỉ dám mơ tưởng
tới cái ghế chủ Băng Cực Cung thì đây là kết cục!”
Ầm!
Rồi ảo ảnh Băng Phách biến mất.
“Tuân lệnh lão tổ!”
Hàng trăm nghìn đệ tử quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói: “Nhóc Diệp này, tôi muốn tâm sự với hai mẹ con họ!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, đỉ đến chỗ Hoàn Nhan Băng Phượng và Thấm Nại Tuyết.
Anh tường thuật lại tình hình của Băng Phách.
Hai người kinh hãi trừng mắt: “Cái gì? Lão tổ Băng Phách chưa chết sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tìm một chỗ vắng vẻ rồi nói”.
“Được, mời cậu Diệp theo tôi”.
Hoàn Nhan Băng Phượng vội vàng đứng dậy, bất chấp trên người mình bấy giờ chỉ khoác một chiếc áo.
Bà ta dẫn Diệp Bắc Minh vào phòng ngủ của mình.
Một lát sau.
Hai mẹ con họ thay quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Lúc này, anh mới phát hiện, Thẩm Nại Tuyết lớn lên rất giống với Hoàn Nhan Băng Phượng.
Một người thì cao ngạo lạnh lùng, một người thì uy nghiêm quyền lực.
Dù có gương mặt tương tự nhau nhưng lại có khí chất khác biệt hoàn toàn.
“Cậu Diệp, vừa rồi con gái đã giới thiệu cho tôi thân phận của cậu rồi!”
Hoàn Nhan Băng Phượng nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh: “Cảm ơn cậu Diệp đã ra tay cứu giúp, nếu không hôm nay hai mẹ con chúng tôi chắc chắn phải chết rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu đáp: “Tòi cũng chỉ được người ta nhờ vả thôi, có cảm ơn thì cảm ơn lão tổ Băng Phách của các người đi!”
Dứt lời, một luồng lực lượng băng cực lại ngưng tụ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK