“Cậu thích anh ta, anh ta thích cậu, nhưng cậu lại không thể ở bên cạnh anh ta?”
“Cái gì mà loạn cào cào thế!”
Tôn Thiến than thở.
Hạ Nhược Tuyết chỉ lắc đầu, không chịu nói thêm một câu: “Cậu càng biết nhiều, càng không có lợi cho cậu”.
“Tôn Thiến, chúng ta là bạn tốt phải không?”
“ừ ừ ừ”.
Tôn Thiến gật đầu liên tục.
Cô ta cảm thấy bạn thân có gì đó sai sai.
“Vậy cậu hứa với tớ một chuyện”.
“Được, cậu nói đi, đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được”.
Hạ Nhược Tuyết cắn môi: “Thay tớ quan tâm quản lý tập đoàn Tuyết Minh thật tốt, chăm sóc bố mẹ của tớ thật tốt”.
“Chăm sóc Bắc Minh thật tốt, có lẽ tớ sắp phải đi rồi”.
‘A?’
Diệp Bắc Minh tiến vào trong mật
thất.
Nửa tiếng sau, một bóng hình đi ra từ mât đao.
Nhìn tất cả mọi thứ dưới mật thất ngầm của phủ Diệp, hơi kinh ngạc.
Diệp Bẳc Minh mở mắt: “Hầu Tử, anh đến rồi à”.
Hầu Từ nhanh chóng bước vào.
Cảm thấy hơi lạnh lẽo!
Nửa tiếng trước, Diệp Bắc Minh gọi điện bảo anh ta đến phủ Diệp, anh ta bèn đến thẳng đây.
“Anh Diệp, nơi này là?”
Diệp Bắc Minh vổ vai của anh ta, bảo anh ta ngồi xuống.
“Nơi này là mật thất ngầm của phủ Diệp, cũng là nơi tôi huấn luyện tiểu đội sát thần”.
Hầu Tử nghi hoặc: “Tiểu đội sát thần?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Cậu có thế hiếu tiếu đội sát thần như cẩm y vệ của triều Minh, gần giống như đặc vụ, sát thủ”.
Hầu Tử suy tư gật đầu.
Diệp Bẳc Minh ngưng trọng nói: “Hầu Tử, tôi nói cho anh biết chuyện tiểu đội sát thần, chỉ là để sau này khi anh gặp nguy hiểm, có thể thông báo cho tiểu đội sát thần, bảo vệ bản thân”.
Anh cho Hầu Tử một số điện thoại.
Nếu gặp nguy hiếm, có thể gửi tin nhắn đến số này.
Tự nhiên sẽ có người ra tay giúp anh ta giải quyết rắc rối!
Hầu Tử gật đầu, ghi nhớ số điện thoại này.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Hầu Tử, sở dĩ tôi nói với anh những chuyện này, là muốn để khi anh là một người bình thường, có sức mạnh đối kháng nguy hiếm”.
Hầu Tử gật đầu: “Anh Diệp, tôi hiểu”.
Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Đồng thời, tôi cũng từng hứa với anh, sẽ dạy anh học võ”.
“Cho nên, bây giờ trước mắt anh có hai con đường”.
“Thứ nhất, tiếp tục làm một người bình thường”.
“Với nguồn lực hiện tại của tôi, cho anh làm một người giàu có nhất hành tỉnh Đông Nam, thậm chí là giàu nhất Long Quốc cũng không vấn đề gì”.
Hầu Tử bắt đầu thở gấp.
Anh ta biết Diệp Bắc Minh không nói
đùa.
Đôi mắt rực lửa!
Thông qua sự quan sát trong thời gian này, Hầu Tử cũng biết, người anh em này của mình không tầm thường.
Hơn nữa còn vô cùng vô cùng lợi hại!
Chiến thần Vạn Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam cũng nghe anh sai bảo.
Hơn nữa.
Còn vô cùng cung kính với mình!
Lúc này.
Địa vị người giàu nhất Long Quốc chỉ ở trong tầm tay!
Nghĩ lại ban đầu anh ta đến Trung Hải, chẳng phải là vì kiếm tiền sao?
Chỉ cần mình gật đầu.
Tương lai, vinh hoa phú quý, tiền tài, địa vị, mỹ nữ, thậm chí là quyền lực, có thể tóm được bất cứ lúc nào!
Nhưng.
Mình có thực sự muốn những điều này không?
Từ lúc thấy được giá trị võ lực đáng sợ của võ giả, tư duy của Hầu Tử đã thay đổi!
Trong mắt người luyện võ, người bình thường như con kiến, có thể giết bất cứ lúc nào.
Thế giới này, chỉ có võ lực cường mạnh mới có thể đứng vững.
Nếu không phải là võ lực của Diệp Bắc Minh, thì anh ta đã bị cậu Khoát nhà họ Quân chơi chết rồi.
Hầu Tử hít sâu một hơi: “Anh Diệp…”
“Tôi chọn con đường thứ hai!”
“Tôi muốn luyện võ, tôi muốn trở thành võ giá cường mạnh”.
‘Tôi muốn nắm giữ số phận của mình!”
Mạnh mẽ có lực!
Trịnh trọng khí phách!
Diệp Bắc Minh cười vui vẻ: “Được, Hầu Tử, tôi sẽ dẫn anh đến một thế giới tu võ hoàn toàn mới”.
Rất nhiều năm sau.
Khi danh tiếng của Vương Khinh Hậu như tiếng sét bên tai vang khắp cả địa cầu, thậm chí cả Côn Luân Hư.
Mỗi lần nghĩ đến ngày hôm nay, tất cả mọi việc trong mật thất của nhà họ Diệp đúng là may mắn.
May mắn ngày đó anh ta đã lựa chọn đúng đắn!
Ba ngày sau.
Diệp Bẳc Minh đi ra khỏi mật thất, đóng cửa lớn mật thất dưới lòng đất.
Lập tức hạ lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, không ai được phép bước vào mật thất dưới lòng đất”.
“Mỗi ngày đưa nước sạch và cơm canh đủ dùng đến là được!”
Một hộ vệ trả lời một tiếng: “Rõ!
n
Đi đến phòng khách, Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải đã đợi ở đây từ lâu.
“Chủ nhân!
n
“Thiếu chủ!”
Lâm Thương Hải đặc biệt từ Tượng Quốc trở về.
Là để dẫn người đến Bảo Đảo tham dự đại hội Võ Đạo với thân phận hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Nam.
“Máy bay đã được chuẩn bị xong”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Xuất phát, đến tỉnh Bảo Đảo”.
Núi Nhật Nguyệt, ngọn núi cao nhất tỉnh Bảo Đảo.
Sáng sớm, rất nhiều đội quân xuất hiện, thiết lập trạm chốt trên đường.
Du khách dừng bước.
Từ các nơi Á Châu, các nước lớn đều có võ giả đến.
Như Tượng Quốc, Thúy Quốc.
Hiệp hội võ đạo Long Quốc cũng có người tham dự, nhưng hầu như chỉ để làm phông nền.
Những gia tộc ấn thế hàng đầu mới là trụ cột vững chắc của giới võ đạo Long Quốc!
Còn có một vài gia tộc tộc người canh giữ của Long Quốc, căn cơ nguồn lực càng đáng sợ khủng bố.
Một hội trường võ đạo khổng lồ được xây dựng trên đỉnh núi Nhật Nguyệt.
Võ đài sẳt thép màu đen ớ trung tâm hoàn toàn được đổ bê tông cốt thép!
Xây dựng một lần đã thành công!
Chín con thần long màu đen cũng được đố bê tông cốt thép.
Sinh động như thật.
Vô cùng uy nghiêm.
Tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn của giới võ đạo!
“Hiệp hội võ đạo năm nay đúng là phồn vinh chưa từng có!”
“Rất nhiều nhân vật lớn, khí tức thật đáng sợ!”
“Nhìn xem, đó là thánh giả thái quyền của Tượng Quốc!”
“Còn người đó, nghe nói là tà thần của Thúy Quốc!”
“Đại vu sư của Mã Quốc… đều là nhân vật trong truyền thuyết, bọn họ đều đến rồi!”