Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, giọng nói lạnh băng đến cực điếm: “Mày chính là Diệp Bắc Minh? Bát hoàng tử là do mày giết?”

“Bát hoàng tử?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh càng lạnh băng.

Trong nháy mắt khiến bốn lão giả cảm giác từ một thanh niên bình thường đã hóa thân thành thần chết!

Sát khí bộc phát ra từ trong cơ thế anh: “Các người đến từ đế quốc Thanh Long Côn Luân Hư?”

Trong đại hội Võ Đạo của tỉnh Bảo Đảo, Diệp Bắc Minh trong nháy mẳt đã giết người đến từ Côn Luân Khư.

Một người trong số đó chính là Bát hoàng tử của đế quốc Thanh Long!

Mà đế quốc Thanh Long đẵ từng đuối giết mẹ anh!

Bây giờ lại xông vào nhà họ Diệp!

Thật thú vị!!!

“Nhóc con, xem ra cậu biết…”

Một lão giả trong số đó vừa mở miệng.

Một câu còn chưa nói xong.

Đùng đoàng!

Âm thanh giống như sấm truyền tới.

Diệp Bẳc Minh lại ra tay trong nháy mắt, anh nhắm chuẩn lão giả bị thương đó, xuất hiện như ma quỷ trước mặt ông ta.

Một tay đột nhiên xuất hiện, túm cố người này: “Bóp cố người phụ nữ của tôi rất sướng sao?”

Một tiếng giòn dã ‘răng rắc!’, cổ bị bóp nát trong nháy mắt.

Giọng nói cực kỳ chói tai!

Rít!!!

/I

Ba lão giả khác da đầu tê dại, ngược lại hít một hơi khí lạnh!

“Mày…”

“Nghệ nhân Lý!”

Nghệ nhân Lý gãy cố, con ngươi lồi ra, mặt già nua đầu kinh hoàng.

Tràn đầy khiếp sợ!

Giống như ông ta đang hỏi, nói thế nào thì mình cũng là Võ Thánh trung kỳ, vậy mà lại bị một thằng nhóc đến từ giới thế tục bóp chết?

Giây tiếp theo.

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Bốn Võ Thánh trung kỳ vừa đến có phải hơi xem thường người khác đúng không?”

“Mày!!!’

Ba lão giả còn lại sợ hãi, da đầu tẻ

dại.

Lúc này, bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn dã thú vậy.

“Thằng nhóc này có vấn đề, thực lực rất khủng khiếp, cùng ra tay giết!“

Một lão giả lớn tiếng quát.

‘Giết!

II

Bóng dáng ba người trong nháy mắt hư hóa, mồi người ngay tại chỗ đều đế lại một tàn ảnh.

Tiếng phá không tấn công tới!

Xuất hiện xung quanh Diệp Bắc Minh.

Một lão giả mắt tam giác xông lên trước, trong tay ông ta có thêm một thanh đao lóc xương.

Ba mặt lưỡi đao giống như lưỡi sắc ba cạnh!

Đâm về phía tim Diệp Bẳc Minh!

Gào!

Đột nhiên.

Một tiếng long ngâm!

Lão giả mắt tam giác sợ hãi phát hiện ra từ trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra một luồng huyết khí ngập trời!

Một đường hư ảnh huyết long xuất hiện.

Dữ tợn!

Kinh khủng!

Mang theo cái chết lạnh như băng!

Diệp Bắc Minh giơ tay túm lấy đao lóc xương, dùng sức chém!

Giống như rác rưởi, trong nháy mắt bị gãy.

“Rít!”

Lão giả mắt tam giác ngây người, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Tiện tay đánh gãy vũ khí rèn từ thiên thành ngoài vũ trụ?

Con mẹ nó anh có sức mạnh gì vậy!

“Chết!”

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ.

Một luồng nguy hiểm tấn công tới, lão giả mắt tam giác cảm thấy không đúng, xoay người muốn trốn.

Diệp Bắc Minh cũng đẵ phong tỏa ông ta, bước ra một bước, sấm chớp rền vang!

Đoàng!

Một quyền đánh về phía tỉm của lão giả mẳt tam giác.

Hai tiếng ‘răng rắc’ ‘bụp’ cùng vang lẻn.

Ngực lõm xuống, tim nổ tung, xuất hiện lỗ thủng kinh khủng!

“Mày!”

Lão giả mằt tam giác phun ra một chữ cuối cùng của cuộc đời rồi ngã thắng tắp xuống.

‘Rít! Rít! Rít!!!’

Hai người còn lại bị dọa đến mức thở dốc, trong mắt đều là tia máu!

Biếu cảm dữ tợn đến cùng cực: ‘Thằng nhóc này có vấn đề, mau rút lui!”

Diệp Bẳc Minh mới ra tay hai lần đã chém chết hai Võ Thánh trung kỳ.

Dù là lợn cũng có thế đoán ra thực lực của đối phương khủng khiếp nhường nào!

Vèo!

Hai người quay đầu bỏ chạy, giống như gặp quỷ.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ai chạy nhanh, người đó chết trước!”

Trong phút chốc!

Haỉ lão giả kỉnh hãi, theo bản năng đi chậm lại.

Nhưng có một người chạy hơi nhanh một chút!

Bùm!

Diệp Bắc Minh từ trên trời hạ xuống đỉnh đầu người này, một cước đạp ông ta xuống đất, hóa thành sương máu!

Ầm!!!

Sắc mặt lão giả cuối cùng trắng bệch, sợ hãi quỳ tại chỗ: “Đại nhân, tha mạng!”

Trái tỉm ỏng ta như sắp nố tung:

‘Sao có thể chứ, thằng nhóc này… con mẹ nó rốt cuộc là thực lực gì?1

‘Rõ ràng mới lộ ra khí tức cảnh giới Võ Tông mà, trong nháy mắt liền giết chết Võ Thánh trung kỳ? Giới thế tục có người lợi hại như vậy!’

‘Con mẹ nó rốt cuộc thằng nhóc này là ai? Tôn quý phi, mẹ nó bẫy chết ông đây rồi!’

‘Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!!!’

Lão giả quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu.

Trong lòng không ngừng gầm thét, nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Tôn quý phi của đế quốc Thanh Long.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới.

Lão giả sợ hãi phát hiện thi thể của ba người đi cùng.

Máu tươi trào ra, lập tức xâm nhập vào trong hư ảnh huyết long kia!

“Rít!”

Lão giả da đầu tê dại: “Mày… mày rốt cuộc là ai?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Tôi còn chưa hỏi ông, ông ngược lại còn hỏi tôi trước?”

“A!

II

Lão giả vô cùng kinh hoàng, vội nói: “Đại nhân, xin lỗi!”

“Lão phu… A, không, tiểu nhân tên là Tư Không Liên Thành, đến từ đế quốc Thanh Long”.

“Chỉ cần cậu thề thả tôi ra, tôi đảm bảo sẽ nói hết cho cậu!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi cần ông nói sao?”

Vù!

Chỉ thấy con ngươi của Diệp Bắc Minh lập tức trở nên đỏ như máu.

Trực tiếp vận dụng sưu hồn Huyết Hồn chú!

Trên người trào ra một đường khí huyết, trong nháy mắt bao trùm Tư Không Liên Thành.

“AN!”

Tư Không Liên Thành hoảng sợ kêu thảm thiết, giống như có vật gì bị rút từ trong cơ thế ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK