Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiẽu Đạo Sơn cau mày.

Tiêu Nhã Phỉ mặt đầy nghiêm túc: “Con hiểu rõ thực lực của anh Diệp, mặc dù anh ta có kiếm Đoạn Long”.

“Nhưng anh Diệp dù không có kỉếm Đoạn Long, thực lực cũng không kém!”

“Thậm chí có thể đánh bại được Lý Huyền Cơ!”

Tiêu Đạo Sơn lằc đầu: “Tiểu Nhã, đừng nói lung tung”.

Hoàng Phủ Nguyệt cũng lắc đầu theo: “Tiếu Nhã, con còn nhỏ, vốn không biết Lý Huyền Cơ đáng sợ thế nào”.

“Chờ con biết được chổ đáng sợ của Lý Huyền Cơ thì sẽ không cho rằng như vậy nữa”.

“Bố mẹ!!!:

Tiêu Nhã Phỉ giận dữ giậm chân: “Bố mẹ, sao bố mẹ lại không tin con!”

Hoàng Phủ Nguyệt vẫn lắc đầu: “Nếu Diệp Bắc Minh thật sự không dựa vào kiếm Đoạn Long đánh bại Lý Huyền Cơ, sao lạỉ không đến đây?”

“Cái này…”

Tiêu Nhã Phi ngây người.

Hoàng Phủ Nguyệt cười một tiếng: “Bởi vì hắn biết mình không phải đối thủ của Lý Huyền Cơ!”

“Tới đây cũng tự mang nhục vào thân!”

Tiêu Nhã Phi còn muốn thanh minh cho Diệp Bắc Minh.

Đột nhiên.

Lý Huyền Cơ ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Đã đến mười hai giờ, thời khắc này chính là lúc dương khí của Côn Luân Hư sung túc nhất!”

“Lý Huyền Cơ tôi làm chủ Côn Luân

Hư!”

Lời này vừa dứt.

Tất cả mọi người đều ngây ra! Xung quanh náo động!

“Mẹ kiếp!

“Quá ngông cuồng!”

“Không phải muốn so đấu sao? Lý Huyền Cơ sao lại trực tiếp tuyên bố mình là chủ Côn Luân Hư?”

“Hắn không hỏi ý kiến mọi người sao?”

Trên một triệu võ giả khiếp sợ nhìn Lý Huyền Cơ trên võ đài.

Tất cả đều ngơ ra!

Giây tiếp theo.

Một giọng nói già nua truyền tới: “Chờ chút!”

Soạt!

Trong phút chốc.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy một lão giả trong đám người chậm rãi đứng dậy!

Một mái tóc dài màu xám trắng rối loạn giống như bờm sư tử!

Hai mắt lấp lánh có thần, giống như là ngọn lửa đang cháy!

“Lão tổ Văn Nhân?”

“Là ông ta?”

Con ngươi mấy lão giả đông cứng.

Bách Hiếu Sinh kích động hét lớn: “Lão tố gia tộc Văn Nhân, Văn Nhân Đệ Nhất!”

“Đứng thứ 179 bảng xếp hạng lịch sử Côn Luân, năm nay 1980 tuổi!”

“Cái gì?’

“Lão giả gia tộc Văn Nhân, Văn Nhân Đệ Nhất!”

“Sao nhìn trông lôi thôi vậy?”

Những võ giả khác mặt chấn động.

“A!

n

Văn Nhân Mộc Nguyệt hét lên, che miệng nhỏ: “Người… người chính là lão tổ?”

“Người không phải… chăn ngựa sao?”

Văn Nhân Đệ Nhất cười ha ha: “Cô bé, cháu rất giỏi”.

“Sau này mấy người cố mà quan tâm đến con bé!”

“Vâng!”

Mấy tầng lớp cấp cao của gia tộc Văn Nhân mặt đầy khiếp sợ.

Mặt đẹp của Văn Nhản Hy Nguyệt kinh ngạc: “Mộc Nguyệt, cô biết lão tố?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu:

“Ách, tôi thấy ông ấy uống say ngất xỉu ở chuồng ngựa”.

“Còn tưởng rằng ông ấy là lão nô trong nhà, nên đưa ông ấy vào phòng khách nghỉ ngơi”.

Nghe đến đây.

Rất nhiều thanh niên gia tộc Văn Nhân đều ghen tỵ!

Tại sao bọn họ không có may mắn này?

Đột nhiên.

Văn Nhân Đệ Nhất hóa thành một đường tàn ảnh, trong nháy mắt hạ xuống võ đài: “Cậu muốn trở thành người đứng đầu Côn Luân Hư, lão phu chưa có đồng ý đâu!”

Lý Huyền Cơ đứng chắp tay: “ồ? Văn Nhân Đệ Nhất ông có ý kiến gì không?”

Văn Nhân Đệ Nhất mặt trầm xuống: “Lý Huyền Cơ cậu chưa đến 100 tuổi, bàn về tuổi tác vai vế của lão phu cậu có thế gọi là tố tông đấy!”

“53 năm trước, lão phu tiến vào Long Đường, chí điểm cậu tập võ một năm!”

“Bàn về vai vế, lão phu cũng xem như là sư phụ của cậu, vậy mà cậu lại nói chuyện với lão phu như vậy?”

Mọi người ngây ra.

Văn Nhân Đệ Nhất đã từng chỉ điểm Lý Huyền Cơ?

Lý Huyền Cơ mặt đầy coi thường: “Võ đạo coi trọng thực lực, với thực lực của tôi, đánh một trăm người như ông cũng không đáng nói!”

“Ông chỉ điểm tôi thì sao? ông cũng xứng làm sư phụ của Lý Huyền Cơ tôi?”

“Sư phụ của tôi chỉ có một, người ta là trưởng lão của Thanh Huyền Tông, các người cũng không xứng biết tên ông ấy!

Lời này vứt dứt.

Rất nhiều người nhíu mày!

Lời này có chút khi sư diệt tổ!

“Ngông cuồng!!!”

Văn Nhân Đệ Nhất quát lớn: “Hôm nay lão phu phải dạy dổ tên cuồng đồ không biết xấu hổ như mày!”

Ầm!

Một bước đạp xuống, võ đài chế tạo từ sắt thép trong nháy mắt lõm xuống một dấu chân.

Âm thanh đỉnh tai nhức óc!

Văn Nhân Đệ Nhất vô cùng cuồng bạo, giống như một con sư tử đánh về phía Lý Huyền Cơ!

Lý Huyền Cơ đứng chắp tay, lạnh băng nhìn Văn Nhân Đệ Nhất: “ồng không nên lên đài!”

Giơ một quyền đánh nát tất cả!

Bùm!

Một tiếng vang lớn truyền tới!

Văn Nhân Đệ Nhất lập tức bay rớt ra ngoài, giống như chó chết ngã trên võ đài.

Xung quanh ỉm lặng!

Tất cả mọi người giống như hóa đá, ước chừng ba giây cũng không định thần lại!!!

Sợ hãi nhìn mọi thứ trước mắt.

Đột nhiên.

Bách Hiểu Sinh điên cuồng nuốt nước miếng: “Văn Nhân Đệ Nhất, đứng thứ 179 bảng xếp hạng Côn Luân!”

“Khiêu chiến Lý Huyền Cơ, không địch lại được, thua!!!”

Một chữ thua vừa dứt.

Trái tim của tất cả mọi người run rẩy, thiếu chút nữa nố tung tại chỗ!

Văn Nhân Đệ Nhất đã bị đánh bại!

Lý Huyền Cơ mới đánh một quyền thôi đã khiến người ta chấn động cực lớn!

Mặt đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh hoàng: “Lão tổ thua? Sao có thể…”

Võ giả khác có mặt ờ đây cũng bị dọa đến mức đứng bật dậy.

Văn Nhân Đệ Nhất không thế nào chấp nhận: “Lý Huyền Cơ… rốt cuộc cậu là cảnh giới gì?”

Lý Huyền Cơ cười ngạo nghễ: “Cảnh giới của tôi ông không xứng được biết!”

Bước ra!

Đến trước mặt Văn Nhân Đệ Nhất, chuẩn bị xóa bỏ!

Đại trưởng lão Long Đường sợ hết hồn, vội nói: “Huyền Cơ, tha cho ông ta một mạng!”

Lý Huyền Cơ lạnh băng nói: “Trên đài võ đạo, vừa phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!”

“Đại trưởng lão, nếu ông ta đã thua, vậy thì chết đi!”

Một cước đạp xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK