Chương 1728: Lập tức bái bốn tọa làm SƯ phụ!
Thẩm Nại Tuyết và Lê Mộng Ly liều mạng dụi dụi mắt, còn tướng rằng mình vừa nhìn lầm.
Hai người liếc nhìn nhau, cũng nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương!
“Anh Diệp, anh đang làm gì vậy?”
Thấm Nại Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở.
Cò ta còn tường rằng Diệp Bắc Minh chịu áp lực quá lớn nên tinh thần có vấn đề!
Một giây kế tiếp.
Phù văn xung quanh Diệp Bắc Minh bât đầu khởi động, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!
Cánh tay bị chặt đứt rơi xuống đất đã biến mất!
Cánh tay của Diệp Bắc Minh đã khôi phục như trước, dường như không bị sao cả!
“Chuyện này… Làm sao có thế!”
Thẩm Nại Tuyết mở cái miệng nhỏ
nhăn ra.
Lê Mộng Ly hít một hơi khí lạnh: “Anh… Sao anh làm được vậy?”
Đôi mẳt đẹp của cô ta hiện lên vẻ kinh sợ, nhìn chăm chằm khuôn mặt của Diệp Bãc Minh!
Lúc này, Diệp Bắc Minh mờ mat ra: “Đây chính là phép tâc Luân Hồi sao? Sức mạnh của phép tắc đã ảnh hưởng bản thân!”
Mặc dù cánh tay bị chặt đứt, nhưng vần có thế trờ lại như trước!
“Mặc dù chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng nếu đó là trận chiến sinh tử thì sao?”
“Sau khi bị thương nặng, vận chuyến phép tắc Luân Hồi thì đã trở lại trạng thái không bị thương của vài giây trước!”
“Đệt!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề một câu: “Đây thật là đáng kinh ngạc mà!”
Lê Mộng Ly kêu lên: “Không thế nào, anh đã nhận thức được phép tãc sức mạnh sao?”
vẻ mặt Thẩm Nại Tuyết đầy mờ mịt: “Phép tắc Luân Hồi? Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh không giải thích.
Mà anh chí đứng dậy, nhìn về phía một góc hang động: “Đi ra đi!”
“Còn có người khác sao?”
Lê Mộng Ly và Thẩm Nại Tuyết đều kinh ngạc!
“Hahahaha!”
Một giọng nói già nua vang lên, tràn ngặp huyết khí.
Một Huyết Ảnh già nua ngưng tụ thành hình, hài lòng nhìn Diệp Băc Minh: “Người trẻ tuổi, đã nhiều năm như vậy!”
“Cậu là người đằu tiên hiếu rõ được phép tãc sức mạnh, hiện tại bồn tọa cho cậu một cơ hội!”
“Lặp tức bái bốn tọa làm sư phụ của cậu, bổn tọa cam đoan cặu sẽ trờ thành người tu võ đứng đầu trong Huyền Giới!”
“Hả?”
Lê Mộng Ly và Thấm Nại Tuyết rất kích động!
Ánh mát hai người nóng như lửa, hô hấp dồn dập.
Chí ước gì mình là Diệp Bàc Minh và đồng ý ngay lặp tức!
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, quan sát Huyết Ảnh: “ông là ai?”
“Hừ, ông đây đương nhiên là chủ nhân của thân mộ này rồi!”
Huyết Ảnh hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Thế nào? Cậu không tin ả?”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Mặc kệ ông là ai, tôi cũng không có hứng thú làm đệ tử của óng!”
“Cậu từ chối?”
Huyết Ảnh nheo mãt lại: “Cậu có biết từ chối bốn tọa thì sẽ có kết cục gì không?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy ấn ý: “Ồng đang uy hiếp tôi sao?”
Trong đáy mát của Huyết Ảnh hiện lên sát ý, nhưng đã nhanh chóng che giấu đi.
Mím cười lắc đầu: “Cũng được, nếu cậu từ chối thì bốn tọa cũng khòng làm khó người khác!”
“Nhưng hôm nay ba người các ngươi có duyên gặp bổn tọa, tòi nhất định phải chọn một người làm đệ tử!”
Ánh mắt ông ta xoay chuyển, liếc nhìn Lê Mộng Ly và Thấm Nại Tuyết.
“Hai người có nguyện ý bái tòi làm sư phụ không?”
“Tôi…”
Thẩm Nại Tuyết vừa định mớ miệng thì đã bị Diệp Bác Minh kéo lại.
“Anh Diệp?”
Thẩm Nại Tuyết có chút do dự nhìn Diệp Bãc Minh.
Anh lắc đầu.
Lê Mộng Ly đứng ờ bên khác đã gấp đến mức không chờ nối mà tiến lên, quỳ một chân xuống: “Đệ tử nguyện ý!”
“Tốt lâm!”
Trên mặt Huyết Ảnh tràn đầy vui mừng, vội vàng mở miệng: “Cô tiến lên quỳ xuống trước mặt bốn tọa đi!”
“Vâng!”
Lê Mộng Ly nhanh chóng bước lên, quỳ xuống trước mặt Huyết Ánh!
Vèo!
Trong phút chốc, Huyết Ảnh hóa thành một tia sáng máu, trực tiếp tiến vào giữa lông mày của Lê Mộng Ly!
“A…”
Lê Mộng Ly hét lên một tiếng, ánh mát lập tức tối sầm lại.
“A? Anh Diệp, đã xây ra chuyện gì vậy?”
Thấm Nại Tuyết hoảng sợ.
Một giây tiếp theo, Lê Mộng Ly đang quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, cử động tay chân.
Quay đầu nhìn Diệp Bác Minh, giọng nói phát ra lại là giọng nói của Huyết Ảnh: “Thằng nhóc, vừa rồi là cậu đã từ chối tòi đúng không?”
“Mặc dù bổn tọa cũng không thật lòng muốn nhận cậu làm đệ tử, chỉ muốn đoạt lấy thân thế của cậu thôi!”
“Nhưng dáng vẻ từ chối bốn tọa của cậu khiến tòi rất tức giận!”
“Cậu nói xem, tòi nên tra tấn cậu như thế nào đây?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nại
Tuyết nhất thời trắng bệch: “Chiếm đoạt thân thể…”
Chẳng lẽ Lê Mộng Ly đã bị chiếm đoạt thân thể sao?
Chắng trách vừa rồi anh Diệp lại ngăn cản cò ta!
Nếu như cô ta thật sự bái sư trước thì hậu quả thật không dám tướng tượng!
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Con người? Hahaha!”
Huyết Ánh cười ngạo nghễ: “Bổn tọa cũng không phải loài người thấp kém như vậy, bổn tọa chính là Thiên Thần!”
“Bồn tọa muốn thân thể này của cậu!”
Bùm!
Trên người Lê Mộng Ly bộc phát ra một bóng đen, một luồng sát khí đáng sợ toát ra từ trong cơ thế cô ta!
Sát khí màu đen ngưng tụ hóa hành một bàn tay tóm lấy!
“Cút!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng,
tung ra một cú đấm!
Bàn tay nố tung, sụp đố ngay tại chỗ!
Một giây tiếp theo, sát khí đang sụp đố biến thành vò số phù văn màu đen, áp chế xuống Diệp Bắc Minh!
Anh nhanh chóng lui về phía sau, phù văn màu đen ngưng tụ thành một mảnh!
Một luồng sức mạnh cường đại ập đến!
Trong phút chốc, Diệp Bắc Minh như thế bị mắc kẹt trong đầm lầy, lại không thế cử động được bước nào!
“Phép tắc sức mạnh, nguy rồi!”
Sắc mặt của Diệp Bác Minh trở nên vô cùnq khó coi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK