Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng sốt ruột: “Cậu nhóc, cấn thận! Bà già này đã dùng toàn bộ sức lực!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại.

Đột nhiên.

Cửa núi của Thanh Huyền Tông truyền ra một tiếng quát: “Thần Kiếm Môn rất lợi hại sao?”

“Lão Võ, cho lão yêu bà này một bài học!”

“Vâng, tiếu thư!”

Một giọng nói vừa già nua vừa cung kính vang lên.

Mọi người vẫn chưa nhìn rõ là chuyện gì, chỉ thấy một tàn ảnh xông vào cửa núi của Thanh Huyền Tông như điện giật, đến trước người Diệt Tuyệt Thượng Nhân.

“Ông…”

Khoảnh khắc Diệt Tuyệt Thượng Nhân nhìn thấy ông lão, sâu trong ánh mắt già nua lóe lên vẻ kiêng sợ!

Bốp! Bốp! Bốp!

Ông lão giơ tay, tát xuống như mưa rơi.

“Trời ơi…”

Mọi người nhìn mà ngẩn người, không ngừng nuốt nước miếng!

ông lão tát mười mấy cái liền một

lúc!

Diệt Tuyệt Thượng Nhân bị đánh bay đi, khuôn mặt già sưng đỏ!

Bà ta tức giận nhìn chằm chằm ông lão: “Ông dám đánh tôi? Tôi là Thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm Môn, ông muốn đối địch với Thần Kiếm Môn sao?”

Một cô gái cao ngạo như phượng hoàng đi đến: ‘Thần Kiếm Môn thì làm sao? Gia tộc Thượng Cổ tôi không dạy bảo được hả?”

“Cô là người của gia tộc Thượng Cổ?”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân ngẩn người, lửa giận đầy lồng ngực lập tức biến mất!

Giống như bị dội một chậu nước lạnh!

Diệp Bầc Minh nhìn cô gál kiêu ngạo

đó: Tà cô?”

Tà tôi!”

Cô gái kiêu ngạo cười xinh đẹp: “Anh Diệp, đã lâu không gặp!”

Chu Hoàng, người của gia tộc Thượng cổ.

Từng gặp ờ Thiên Hạ Đệ Nhất các Côn Luản Hư!

Diệt Tuyệt Thượng Nhân bò đến, kiêng sợ nhìn Chu Hoàng: “Cô… cô là người của gia tộc Thượng Cố?”

Chu Hoàng thán nhiên gật đầu: “Đúng thế, anh Diệp là bạn của tôi mà bà lại dám ra tay với anh ta?”

“Thần Kiếm Môn rất lợi hại phải không? Có cần tôi nói với gia chủ, phái một sứ giả đến thăm Thần Kiếm Môn không?”

Nghe đến mấy chữ ‘đến thăm’.

Trái tim Diệt Tuyệt Thượng Nhân thắt lại, bà ta vội vàng tươi cười: “Chu tiếu thư, tất cả đều là hiếu nhầm, vừa nãy tôi không biết Diệp Bắc Minh…”

“…Cậu Diệp là bạn của cô!”

“Bẳt đầu từ bây giờ, Diệt Tuyệt Thượng Nhân tôi xin thề tuyệt đối không gây chuyện với cậu Diệp!”

Đám người Thanh Huyền Tông ngấn người.

Có người nhỏ tiếng bàn tán.

“Đường đường cảnh giới Thánh chủ hậu kỳ lại trở mặt như lật sách?”

“Gia tộc Thượng Cổ thực sự cường mạnh như vậy sao?”, một nữ đệ tử nghi hoặc.

Một ông lão ở bên cạnh gật đầu: “Đương nhiên rồi, cô vẫn còn trẻ, không biết sự khủng bố của gia tộc Thượng

Cổ”.

“Cho dù mười Thần Kiếm Môn cộng lại, cũng không bằng một gia tộc Thượng Cố”.

“Cho dù tông chủ của Thần Kiếm Môn có mặt ở đây, cũng phải nế mặt Chu tiểu thư này!”

Đám người Thanh Huyền Tông ngấn người: “Gia tộc Thượng cổ mạnh đến vậy ư?”

Chu Hoàng lạnh lùng quát một tiếng: “Bà cút được rồi đấy!”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân không dám nhiều lời, nhìn Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết một cái sâu sắc, rồi quay người định bỏ đi.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Tôi cho bà đi chưa?”

Soạt!

Liền sau đó, rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn sang Diệp Bắc Minh!

Trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà cũng nảy ra một ý nghĩ: Diệp cuồng nhản còn muốn làm gì?

Diệt Tuyệt Thượng Nhân lạnh lùng quay đầu: “Diệp Bắc Minh, tôi nế mặt Chu tiếu thư nẻn không tính toán với cậu!”

Diệp Bắc Minh cười: “Bà không tính toán với tôi? Xin lỗi, chúng ta phải tính sổ rồi!”

“Tính sổ?”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân kiềm chế lửa giận trong lòng!

Diệp Bẳc Minh lạnh lùng nhìn Diệt Tuyệt Thượng Nhản: “Thứ nhất, bà bắt Nhược Tuyết đi!”

“Thứ hai, bà đã đánh Lãnh Nguyệt trưởng lão và Sát chủ trưởng lão bị thương!”

“Thứ ba, bà nổi lòng muốn giết tôi!”

“Nểtình bà không làm hại Nhược Tuyết, tôi có thế tha cho bà không chết!”

Dừng một chút.

Đột nhiên, Diệp Bẳc Minh quát lên một tiếng: “Quỳ xuống cho tôi, dập đầu nhận sai với Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt trưởng lão, Sát Chủ trưởng lão!”

Toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết!

“Suýt!”

Nghe thấy lời này, tất cả người của Thanh Huyền Tông đều hít khí lạnh!

ôi trời ơi!

Diệp cuồng nhân bắt người cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ quỳ xuống?

Một luồng khí tức kinh hồn bạt vía lan khắp trẽn quảng trường, bầu không khí nặng nề!

Cho dù là mấy vị Thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, cũng có cảm giác khó thờ!

ô Đạo Hoành và ô Đạo Sinh quay sang nhìn nhau: Tên nhóc này cũng thật ngông cuồng quá../

Tất cả mọi người nhìn chằm chắm Diệp Bắc Minh, sâu trong đôi mắt đầy vẻ sợ hãi!

Hạ Nhược Tuyết bỗng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh!

Tô Thanh Ca khẽ há cái miệng nhỏ, cuối cùng đã được chứng kiến sự ngông cuồng của Diệp Bắc Minh!

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ cũng hiện nét mặt không dám tin.

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi tóm chặt mười đầu ngón tay, căng thẳng đến cơ thế không ngừng run lên!

Chỉ có Chu Hoàng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh một cái: ‘Khí phách thật lớn, sao mình có một ảo giác anh ta không phải đang cáo mượn oai hùm, mượn tuy thế của mình nhỉ!’

‘Ngược lại giống như../

‘Cho dù không có mình, anh ta cũng có thế giải quyết được Diệt Tuyệt Thượng Nhân../

Chu Hoàng nghĩ.

Thầm lẳc đầu.

Làm sao có thể chứ!

Diệt Tuyệt Thượng Nhân là Thánh chủ hậu kỳ.

Nếu cô ta không ra tay, Diệp Bắc Minh sẽ gặp nguy hiểm!

Tất cả chìm trong im lặng!

“Cậu… cậu nói cái gì?”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm.

Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Bà già, quỳ xuống!”

“Diệp Bắc Minh, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân tức đến khuôn mặt già trắng bệch, sâu trong đáy mắt cuồn cuộn lửa giận!

Bà ta cằn chặt răng, hận không thế xông lẽn xé xác Diệp Bắc Minh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK