Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh đến đây vì tiền, cho nên không muốn quanh co lòng vòng.

Anh trực tiếp lấy ra một ngàn viên đan dược Thánh phẩm!

Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương hít một hơi lạnh, cả người run rấy.

Đôi mắt cứ như muốn nổ tung!

“Một… Một ngàn viên đan dược Thánh phẩm?”, Lôi Mặc Dương suýt nữa nhảy dựng lên.

Tô Thanh Ca cũng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, hít sâu một hơi mới ốn định được tâm trạng của mình.

Cô ta có chút run rẩy hỏi: “Anh Diệp, ngài… ngài lấy đâu ra nhiều đan dược Thánh phấm như vậy?”

Đan dược Thánh phấm vô cùng trân

quý!

Càng đừng nói đến đan dược chữa thương Thánh phấm!

Gần như là một loại quý giá nhất!

Mồi lần bán đấu giá đều sẽ bị tranh nhau cướp đoạt!

Diệp Bắc Minh lấy ra một lần tận một ngàn viên, sao bọn họ có thế không khiếp sợ được chứ?

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tự tôi luyện ra”.

‘Cái gì?”

Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương quay sang nhìn nhau.

Lôi Mặc Dương lắc đầu: “Cậu Diệp, ngài đừng nói giỡn!”

“Nghe giọng nói của ngài thì có vẻ còn rất trẻ, là trưởng bối của ngài luyện chế đi?”

Diệp Bắc Minh lười vô nghĩa!

Anh trực tiếp lấy đỉnh Tinh Hà ra!

Sau đó xử lý dược liệu trước mặt hai người.

Tô Thanh Ca sửng sốt một chút, Diệp Bắc Minh muốn làm gì?

Lôi Mặc Dương nhíu mày lại: “Cậu Diệp, ngài muốn luyện đan ở đây ư?”

Diệp Bắc Minh không có giải thích.

Xử lý dược liệu!

Bắt đầu luyện đan!

Mọi hành động đều liền mạch lưu

loát!

Nửa giờ sau.

Trong phòng tràn ngập mùi đan dược thơm ngào ngạt.

Ầm!

Anh trực tiếp mở đỉnh Tinh Hà ra, bẽn trong bay ra ba mươi vlẻn đan dược Thánh phẩm có sáu đan văn!

‘Đây là!’

Thân thế mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy: “Sao có thế!”

“Đậu má!”

Lôi Mặc Dương suýt nữa bị doạ ngây ngốc.

Ông ta luyện đan dược cả đời, chưa bao giờ gặp người nào khủng bố như thế!

Lại không thèm để ý gì mà luyện chế đan dược thành công ở trước mặt bọn họ!

Vèo!

Ngay sau đó.

Lôi Mặc Dương nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong lòng chỉ có một ý tưởng: yêu nghiệt!

Tên nhóc này tuyệt đối là yêu nghiệt chân chính!

Tỏ Thanh Ca rất nhanh đã phản ứng lại: “Tôi sẽ mua hết 1000 viên đan dược Thánh phấm này!”

“Không biết anh Diệp còn có yêu cầu nào khác không có?”

Diệp Bắc Minh nói: “Tôi muốn mượn một trăm triệu đồng!”

Đôi mầt đẹp của Tô Thanh Ca co rụt lại: “Cái gì?”

Lôi Mặc Dương sợ tới mức ngây người: “Một trăm triệu?”

Tô Thanh Ca hít sâu một hơi: “Anh Diệp, anh cho rằng đây là chỗ nào chứ?”

“Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu đồng? Anh lấy cái gì đế đảm bảo?”

Cô ta có chút giận dữ!

Lạnh lùng nhìn Diệp Bẳc Minh.

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Dùng danh dự của tỏi đế đảm bảo!”

“Hơn nữa, có thế dùng đan dược đế gán nợ!”

Lôi Mặc Dương bị chọc tức cười: “Cậu Diệp này, chúng tôi căn bản không biết cậu, ngay cả cậu là người nào chúng tôi cũng không biết!”

“Cho dù thương hội Thiên Hạ chúng tôi có rộng lớn, có tiền tài thế nào thì cũng không đến mức tiêu tiền như nước đi?”

Lôi lão, đừng nói nữa”.

To Thanh Ca ngat loi ong ta.

Doi mat dep cua co ta lap loe, sau do md mieng: “Anh Diep, toi se cho anh mirgn mot tram trieu!”

“Oirgc!”

Diep Bac Minh co chut bat ngcf, nhu’ng van gat dau.

To Thanh Ca mim ciroi: “Xin hay cho mot chut!”

Co ta roi di mot lat, sau do cam mot cai nhan trCr vat trd ve: “Anh Diep, trong kho tien cua thiroing hoi Thien Ha chi con hai mirai trieu dong, toi da cam het den cho anh roi!”

“Con lai tarn mirai trieu, cho toi ba thang, toi cam doan co the gom dirge cho anh!”

Diệp Bắc Minh làm sao có thể chờ được ba tháng.

Anh chỉ có thế nghĩ biện pháp khác: “Đế nói sau đi”.

Anh nhận lấy nhẫn trữ vật của Tỏ Thanh Ca, đưa cho cô ta một miếng ngọc bội: “Cảm ơn, nếu cần tìm tôi, nhỏ một giọt máu lên trên, tôi sẽ cảm giác được!”

“Tạm biệt!”

Anh xoay người bước đi.

Tô Thanh Ca cũng không giữ anh lại, mà nhìn anh rời đi.

Lỏi Mặc Dương gấp gáp dậm chân: “Tiểu thư, cô làm như vậy thật sự là quá mạo hiểm!”

“Nếu tên nhóc này mà chạy, cô đi tìm ai đế đòi hai mươi triệu kia?”

‘Tên nhóc này đúng là dám đòi hỏi!”

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca lấp loé: “Lôi lão, ông cảm thấy thuật luyện đan của anh ta như thế nào?”

“Thuật luyện đan?”

LÔI Mặc Dương sửng sốt một chút, nhỡ lại dáng vẻ luyện đan vừa rồi của Diệp Bẳc Minh.

Khuôn mặt già nua vốn đang giận dữ của ỏng ta trong nháy mắt đỏ bừng, phun ra bốn chữ: “Hiếm thấy trên đời!”

Sau đó lại bố sung một câu: “Cho dù là lão phu cũng phải thấy mặc cảm, thuật luyện đan của kẻ này rất khủng bố, là loại người mà hàng loạt môn phái thế lực nhất định phải cướp đoạt được!”

Tỏ Thanh Ca mỉm cười gật đầu:

“Một nhân tài như vậy, cho dù là hai mươi triệu thì sao chứ?”

“Nếu trong tay tôi thật sự có một trăm triệu, tôi cũng sẽ trực tiếp đưa cho anh ta!”

“Một người đàn ông như vậy, vẻ ngỏng cuồng của anh ta còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì!”

“Ông có tin hai mươi triệu đầu tư này sẽ mang đến cho tỏi kết quả gấp hai, thậm chí là gấp mười không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK