Ngô Khinh Diên có chút bất ngờ: “Tiếu đệ đệ cậu hỏi những cái này đế làm gì?”
“Chẳng lẽ cậu cũng mơ ước bảo bối của Phần Thiên Tông?”
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Cô có biết tung tích của truyền nhân Phần Thiên Tông không?”
“Đương nhiên tôi biết”.
Ngô Khinh Diên trả lời.
Trong lòng Diệp Bẳc Minh khẽ nhúc nhích: “ở đâu?”
Con ngươi Ngô Khinh Diên lóe lên: “Tiếu đệ đệ, nhà họ Ngô tôi là một người làm ăn, bất kỳ tin tức và tình báo nào cũng đều có giá trị cả”.
“Nể mặt Thi Âm, tôi nhắc nhờ cậu một câu”.
“Mặc dù Phần Thiên Tông bị diệt, nhưng truyền nhân còn lại cũng không phải dê chọc”.
“Nếu cậu mơ ước bảo bối của Phần Thiên Tông, tôi khuyên cậu nhân lúc…”
Diệp Bắc Minh xua tay.
Rào rào rào!
Mười viẽn đan dược thiên phẩm xuất hiện trong lòng bàn tay: “Có thế nói chưa?”
Ngô Khinh Diên ngảy người.
Bàn tay cô ta vung lên, mười viên đan dược thiên phẩm rơi vào trong tay.
Để dưới mũi ngửi!
“Bốn đường đan văn!”
“Đan dược thiên phẩm!”
“Thật sự là đan dược thiên phẩm, hơn nữa còn là mười viên!”
“Mỗi một viên đều hoàn mỹ không tỳ vết, không tìm thấy chút tỳ vết nào trên phẩm tương!”
“Nhìn khí tức đan dược, là đan dược thiên phẩm mới ra lò không lâu”.
“Rít!”
Ngô Khinh Diên kích động, hít một hơi dài.
Khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: ‘Tiểu đệ đệ, dám hỏi đan dược thiên phấm này lấy từ tay ai?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Tôi”.
“Mười viên đan dược thiên phấm đối lấy tin tức của Phần Thiên Tông”.
“Đủ chưa?”
Mắt đẹp của Ngô Khinh Diên lóe lên.
Sau đó, nặng nề gật đầu: “Đủ rồi!”
Bất chợt.
Cô ta đột nhiên kịp phản ứng: “Chờ chút, anh nóỉ những đan dược thiên phẩm này đều là từ tay anh ra?”
“Không sai”.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời.
“Không thế nào!”
Ngô Khinh Diên quả quyết lẳc đầu: “Đan sư có thể luyện chế ra đan dược thiên phấm dù là những thế lực siêu cấp kia cũng không có mấy ai”.
“Nếu tiểu đệ đệ không muốn nói cũng được, tôi không miền cưỡng”.
Diệp Bắc Minh cười cạn lời, chẳng buồn giải thích: “Tôi muốn tin tức của Phần Thiên Tông!”
“Được”.
Ngô Khinh Diên nhìn Diệp Bắc Minh: “Phần Thiên Tông có mười người, đều đang ở nhà họ Phương”.
“Nhà họ Phương?’
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Gia tộc của cậu thanh niên kia?”
Ngô Khinh Diên mỉm cười giải thích: “Người vừa rồi tên là Phương Ngọc Lâu, con trai thứ ba của người đứng đầu nhà họ Phương”.
“Nhà họ Phương vô cùng thành thạo với đúc binh khí”.
Nhà họ Phương?
Đúc binh khí?
Chẳng lẽ có cùng nguồn gốc với người canh giữ gia tộc nhà họ Phương?
Đúng là đã bị Diệp Bắc Minh đoán trúng!
Người canh giữ gia tộc nhà họ Phương ở giới thế tục chính là phân nhánh của nhà họ Phương Côn Luân Hư.
Trong lòng Diệp Bắc Minh đã rõ, anh mở tập tranh ra: “Đúng rồi, tôi cũng muốn cục sắt này”.
Ngô Khinh Diên nhướng mày: “Tiểu đệ đệ, khối thiên thạch ngoài vũ trụ này giá khởi điếm ba ngàn nguyên”.
“Mấy thế lực lớn đều muốn có được, nhà họ Phương kia cũng nằm trong số đó”.
“Cậu có đủ nguyên không?”
“Tôi không có nguyên”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đúng rồi, thương hội nhà họ Ngô các cô chắc hẳn có thu đan dược đúng chứ?”
“Đương nhiên, đan dược phẩm chất kia muốn bao nhiêu thu bấy nhiêu”.
Ngô Khinh Diên cười đầy thâm ý: ‘Tiếu đệ đệ, tôi có thể trả cậu 1000 nguyên một viên!”
“Giá này, tôi đảm bảo ngoài nhà họ Ngô tôi, không có…”
Cô ta cũng không tin Diệp Bắc Minh còn có thể lấy ra đan dược.
10 viên đan dược thiên phấm đã là cực hạn của anh rồi.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Có
thể”.
Trực tiếp cắt đứt lời của Ngô Khinh
Diên.
Xua tay!
Một đống lớn đan dược thiên phẩm xuất hiện, chất đống như núi, rơi trên bàn.
Ước chừng 100 viên!
“A!!!”
Cơ thể mềm mại của Ngô Khinh Diên khẽ run rẩy, con ngươi như sắp trừng ra ngoài: “Rít!”
Ngược lại hít một hơi khí lạnh, sợ hãi nói: “Đan dược thiên phẩm? Tất cả đều là đan dược thiên phẩm!!!”
“Cậu… sao có thế!”
“Cậu lấy từ đâu nhiều đan dược thiẻn phẩm như vậy?”
Ngô Khinh Diên kinh ngạc!
Toàn thân run rấy giống như có dòng điện xông ra.
Cô ta thân là cô cả của nhà họ Ngô, chủ trì buối đấu giá.
Cũng chưa từng nhìn qua một trăm viên đan dược thiên phẩm.
Dù là Lăng Thi Âm cũng ngơ ngác.
‘Cuối cùng mình đã biết vì sao thiếu chủ có thể ban cho Vạn Lăng Phong một viên đan dược thiên phấm rồi!!!’
Lăng Thi Âm khiếp sợ nghĩ: Thứ này ở trong tay thiếu chủ giống như kẹo vậy’.
ực!
Ngô Khinh Diên nuốt nước miếng: “Cậu Diệp, cậu… cậu nhất định muốn bán 100 viên đan dược thiên phẩm này cho nhà họ Ngô tôi?”
Đầu cô ta ong ong!
Đây là một đơn hàng lớn!
Chỉ cần giao dịch thành cỏng, nhiệm vụ của năm nay sẽ trực tiếp hoàn thành.
Nếu đế bên ngoài biết thương hội nhà họ Ngô có 100 viên đan dược thiên phẩm.
Cũng không cần tuyên truyền, còn sợ không ai tới?!!!
Thậm chí cô ta còn hoài nghi Diệp Bắc Minh chính là sát thần Diệp Bắc Phong!
‘Không thế nào, sao cậu ta có thế là Diệp Bắc Phong?’
Ngô Khinh Diên quả quyết lắc đầu.
Bỏ ngay suy nghĩ viến vông này đi: ‘Nếu cậu ta là sát thần Diệp Bắc Phong, lại còn có đan dược thiên phấm kinh khủng!’
‘Quả thật nghịch thiên!’
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: “Đối thành nguyên cho tôi, 1000 một viên như cô nói là được”.
“Cậu Diệp, xin chờ chút, lát nữa tôi sẽ quay lại”.
Ngô Khinh Diên rời đi.
Tim đập thình thịch không ngừng! Xuyên qua hành lang dài.
Một hơi xông vào phòng bao.
Ầm ầm ầm!
Gõ cửa.
Trong phòng bao, một người đàn ông trung niên đang tiếp khách.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Ngô Tố Hải nhướng mày: “Không phải đã nói rồi sao, tôi đang tiếp khách”.
“Bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì cũng không được quấy rầy”.
“Bố, là con!”
Giọng nói Ngô Khinh Diên truyền tới.
“Diên Nhi?”
Ngô Tố Hải có chút kinh ngạc.
Con gái luôn bình tĩnh, rất hiểu chuyện, hôm nay làm sao vậy?”
Nhất định có chuyện quan trọng.
Ông ta cáo lỗi với mấy người khách quý, đi đến cửa phong bao: “Diên Nhi, con làm gì vậy?”
“Bố, bố xem!