Tiếng răng rắc giòn giã vang lên.
Cánh tay anh ta nát bươm.
Vết thương lan ra tới ngực, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại chém mạnh xuống vai anh ta.
Bùm!
Cuồng Chiến bị ép phải quỳ gối xuống, gương mặt vốn tràn đầy kiêu ngạo giờ đã đỏ bừng.
Anh ta ngẩng mạnh đâu lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh như thú săn mồi: “Ranh con, cậu!”
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không có việc gì thì chớ chọc tôi!”
“Đây là cánh cáo, đến lần sau thì giết luôn!”
Mày ngông cuồng à?
Tao đây còn ngông cuồng hơn cá mày nữa!
“Cút!”
Anh đạp bay Cuồng Chiến.
“Ói!”
Xung quanh đầy tiếng thảng thốt.
Mặc Bạch Y sợ run da đầu, anh ta là Yêu tộc nên biết rõ sự đáng sợ của Cuồng Chiến.
Thánh nữ Tổ Long điện kinh ngạc nghĩ: “Diệp Bắc Minh có thể chém một kiếm làm Cuồng Chiến trọng thương sao, thực lực của cậu ta rốt cuộc là gì thế?”
Vũ Sư Thiếp, Dư Khôn và Dao Cơ liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Ánh mắt Lý Thất Dạ bình tĩnh như mặt hồ, dường như tất cà đều không liên quan gì tới mình.
Diệp Bắc Minh mặc kệ ánh mắt của mọi người.
Anh bước lên, chuẩn bị tiến vào cấm địa Luân Hồi.
Mọi người dõi theo Diệp Bắc Minh, thấy anh vừa mới đi tới vài trăm mét thì bị sức mạnh không gian ngăn cán.
Ầm ầm!
Áo anh rách tươm.
Lộ ra cơ thế vạm vỡ.
Rất nhiều thiếu nữ đỏ mặt.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát.
Rồi anh quay đầu trở lại bên cạnh bốn vị sư tỷ: “Bốn vị sư tỷ à, sức mạnh không gian quá hung hãn!”
“Nếu em cưỡng chế đi qua sẽ bị nghiên nát vụn!”
Chu Lạc Ly gật đầu nói: “Bọn chị hiểu!”
“Bây giờ chỉ có thế tự dựa vào sức mình mà thôi!”
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua cấm địa Luân Hồi: “Được!”
Bốn người xoay người đi đến chỗ cấm địa Luân Hồi.
Diệp Bắc Minh quay đầu rời đi.
Những người tu võ còn lại giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “ôi mẹ ơi, tên sát thần kia đã đi rồi!”
“Nếu cậu ta cũng vào cấm địa Luân Hồi thì tôi không dám vào đó nữa!”
“Đúng thế, tên này quả thật còn yêu nghiệt hơn cả Yêu tộc nữa, thiêu đốt tinh huyết giết Vô Thủy Kiếm Hoàng rồi làm như không có việc gì!”
Cuồng Chiến quát to: “Các người đang sỉ nhục tôi à?”
“Chết hết cho tôi!”
Anh ta bước ra, cuồng phong cuồn cuộn kéo tới.
Mấy người đang nói chuyện lập tức đi đời nhà ma.
Lý Thất Dạ bình thản nói: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, vào đó thôi!”
Bóng người anh ta chợt lóe rồi nháy vào cấm địa Luân Hồi.
Vũ Sư Thiếp, Dư Khôn, Cuồng Chiến và Dao Cơ theo sát đằng sau.
Tô Tử Lăng, Vũ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y và thánh nữ Tổ Long điện cũng không đế bị tụt lại
đằng sau.
Mộ Dung Tinh nhíu mày nhìn qua hướng Diệp Bắc Minh vừa mới rời đi.
Ngay sau đó.
“Há?”
Mộ Dung Tinh khó hiếu: “Sao không thấy Diệp Càn Khôn đâu nữa?”
“Hay là giữa hai người họ có quan hệ gì đó thật?”
Cùng lúc đó, trong một góc vẳng vẻ không người.
“Chủ nhân!”
Hình nộm đi tới, quỳ gối, thật thà gọi anh.
Rồi dâng chiếc mặt nạ lên.
Diệp Bắc Minh nhận lấy mặt nạ rồi nói: “Nhiệm vụ của mày hoàn thành rồi”.
Anh ra lệnh trong đầu rồi hình nộm biến mất.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn vào hư ánh cấm địa Luân Hồi lơ lửng xa xa trên không trung, anh chớp mắt: “Tiếu Tháp, ông có biết chuyện gì không?”
“Sao hư ảnh của núi Côn Luân lại xuất hiện ở đây thế?”
Hư ánh cấm địa Luân Hồi kia chính là núi Côn Luân.
Nói chính xác thì đó là núi Côn Luân và Côn Luân Hư.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: “Bổn tháp cũng không biết, chỉ có thể đợi cậu tự điều tra thôi!”
“Nhưng mà bổn tháp có thế nói cho cậu một câu!”
“Từ khi bổn tháp tỉnh giấc, trí nhớ khôi phục, tôi càng lúc càng cảm thấy việc bàn thể của mình xuất hiện ở Hoa Hạ không phải là trùng hợp!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Có nghĩa là gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại im lặng.
Một lát sau mới lên tiếng: “Tôi cũng không biết, đây là một câm giác rất kỳ quái!”
“Cuối cùng tôi câm giác như chúng ta nằm trong sự sắp đặt của ai đó!”
“Thếư?”
Mắt Diệp Bâc Minh chợt lóe sáng.
“Nhóc ơi, có người tới đây!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa nhắc nhờ thì không gian dao động.
Sở VỊ Ương và sở sở mỉm cười bước tới: “Anh Diệp à, có chuyện cần anh giúp sức đây!”
“Nếu anh có thể giúp đỡ, tôi đồng ý dẩn cậu rời khỏi thế giới Tam Thiên đế đi tới thế giới cao cấp hơn!”