“Nếu cô ta còn muốn chạy, tôi có thể cho cô ta một cơ hội!”
Chu Nhược Giai lạnh lùng mở miệng: “Thần nữ Túc Hoàng, bà tốt bụng như vậy sao?”
Thần nữ Túc Hoàng cười lạnh: “Ha ha, các cô thiếu mất một người, khỏng phải sẽ bớt đi một người đối phó với tôi
ư?”
“Từ nơi này đến Côn Luân Hư ít nhất phải mất hai ba tháng!”
“Lấy thực lực của cô ta, có thể an toàn trở về Côn Luân Hư hay không còn chưa biết đâu!”
“Tỏi có thế cho cô cơ hội này, cô có dám đi không?”
Hạ Nhược Tuyết không hề sợ hãi: “Có cái gì mà tôi không dám?”
Chu Nhược Giai vội vàng nhắc nhở: “Nhược Tuyết, cấn thận có bẫy!”
Hạ Nhược Tuyết lại lắc đầu: “Cho dù có bẫy chị cũng muốn thử một lần, so với việc ngồi chờ chết thế này, còn không bằng để chị trở về thông báo cho Bắc Minh!”
Ầm!
Một cánh cửa đá bên cạnh mở ra.
Một cái lệnh bài bay ra từ bên trong!
Thần nữ Túc Hoàng nói: “Cầm cái lệnh bài này đi, sẽ có người đưa cô về đất liền an toàn!”
“Có thể trở lại Côn Luân Hư hay không thì phải xem số phận của cỏ rồi!”
Hạ Nhược Tuyết nhận lẩy lệnh bài, dặn dò Chu Nhược Giai Tôn Thiến hai câu.
Sau đó dứt khoát kiẻn quyết rời đi.
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Sát phong, đôi mắt bỗng nhiên đỏ như máu.
Một cảm giác đau nhức truyền đến từ trái tim anh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoảng sợ: “Nhóc con, cậu làm sao vậy?”
Diệp Bắc Minh rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: “Tôi đột nhiên cảm thấy trái tim chấn động đau nhức, cứ như là bị cái gì đó đánh vào vậy!”
“Trái tỉm đột nhiên đau nhức?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một chút.
Sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Bình thường giác quan thứ sáu của người tu võ vô cùng mạnh mẽ, trái tim của cậu đột nhiên đau nhức”.
“Rất có thể là người thân đang gặp nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Chẳng lẽ là bố mẹ tôl gặp nguy hiếm?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả ỉờỉ: “Rất có thế!”
“Đáng chết!”
Diệp Bẳc Minh nầm chặt tay lại!
Đột nhiên.
Con mắt thần ma giữa trán anh mở ra, một luồng ánh sáng đỏ như máu toả ra.
ở giữa ánh sáng có một người phụ nữ!
Bụng hơi nhô ra!
Tôn Thiến?”
Diệp Bắc Minh ngây người: “Sao con mắt thần ma lại chiếu ra hình ảnh của Tôn Thiến?”
Tháp Càn Khõn Trấn Ngục lập tức phản ứng lại: “Nhóc con, là huyết mạch của cậu báo động trước!”
“Huyết mạch của cậu cực kỳ cường đại, cho nên cậu mới cảm giác được nguy hiểm!”
“Không phải là bố mẹ cậu gặp nguy hiểm, mà là con cậu đang gặp nguy hiểm!”
Đầu óc Diệp Bằc Minh vang lên ầm
‘âm.
Giờ phút này, đại não anh trống rỗng!
Anh hít sâu một hơl: “Con của tôi?”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông không nói đùa đấy chứ?”
Tháp Càn Khõn Trấn Ngục nghiêm túc trả lời: “Cậu thấy tôi hay nói đùa lắm sao?”
“Hình ảnh mà con mắt thần ma chiếu ra đúng là Tôn Thiến, trong bụng Tôn Thiến đang có đứa con của cậu!”
“Đậu má!”
Diệp Bẳc Minh vô cùng kích động.
Trái tim đập thình thịch!
Hô hấp dồn dập!
Anh vẫn không dám tin: “Tôn Thiến mang thai con của tôi?”
“Chẳng lẽ là lần đó ờ nhà họ Diệp Giang Nam, tôi và Tôn Thiến…”
“Tôi biết rồi, nhất định là lần đó!”
Diệp Bẳc Minh lập tức hiếu ra: “Cuối cùng tôi đã hiếu được vì sao Nhược Dư và Nhược Tuyết đồng ý đi theo Tôn Thiến rồi!”
“Các cô ấy cũng phát hiện ra Tôn Thiến đang mang thai!”
Tất cả mọi chuyện đều đã được giải thích.
“Không tốt!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục như nghĩ tới cái gì đó: “Nhóc con, con của cậu đang gặp nguy hiếm!”
“Làm sao vậy?”
Diệp Bắc Minh chấn động.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Tàn hồn của Thần nữ Túc Hoàng ký sinh ở trong cơ thế Tôn Thiến, bà ta không có cách nào làm Tôn Thiến bị thương”.
“Nhưng bà ta lại có cách làm tổn thương con của hai người!”
“Hơn nữa, bà ta hoàn toàn có thể mạnh mẽ chiếm đoạt cơ thể của đứa bé vào lúc nó ra đời”.
“Như vậy có nghĩa là thần nữ Túc Hoàng sẽ trực tiếp sống lại, mà cơ thế của con cậu sẽ bị thần nữ Túc Hoàng cướp đoạt!”
“Tương đương với vừa ra sinh ra đã là ngày chết của nó!”
Diệp Bẳc Minh nghe được lời này, trong lòng bộc phát ra một ngọn lửa giận ngút trời: “Đậu má! Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, những gì ông nói đều là sự thật ư?”
Ầm ầm!
Một huyết khí khủng bố bộc phát ra!
Tất cả hoa cỏ cây cối xung quanh đều bị nhổ tận gốc.
Sau đó lan ra bốn phương tám hướng!
“Cực kỳ chính xác!”
“Mau dùng Vạn Lí Truy Tung tìm ra tung tích của Tôn Thiến!”