Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt xinh đẹp của cô ta vẫn lạnh lẽo như trước, nhìn về phía ba vị thái thượng trưởng lão: “Mở tháp Phù Đồ ra đi”.

Ba người quay sang nhìn nhau!

Mã trưởng lão lập tức dùng chân nguyên truyền âm: “Lần này phải làm như thế nào đây?”

Vương trưởng lão nhíu mày: “Nếu như Nam Cung Uyển cũng tiến vào tháp Phù Đồ, xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”

Người phụ nữ trung niên truyền âm: “Đây là chính cô ta lựa chọn, có liên quan gì đến chúng ta chứ?”

“Mục tiêu của chúng ta là Diệp Bắc Minh, nhất định phải khiến cậu ta không có cách nào rời khỏi Thanh Huyền Tông trong vòng bảy ngày!”

“Nam Cung Uyển và Diệp Bắc Minh cùng nhau tiến vào tháp Phù Đồ thì sao

chứ?”

“Nếu như Diệp Bắc Minh chết trong tháp Phù ĐỒ là tốt nhất, cho dù cậu ta có thế còn sống đi ra khỏi tháp Phù Đồ, bảy ngày sau lão quỷ Hắc Sơn cũng đến rồi!”

Mã trưởng lão cần răng một cái: “Được, vậy cứ đế bọn họ đi vào chung!”

Ba người cùng nhau tính toán, gật đầu đồng ý.

“Được rồi, nếu cô Uyến Nhi đã lựa chọn như vậy, chúng tôi cũng sẽ không nhiều lời”.

Mã trưởng lão gật đầu.

Bọn họ bảo Diệp Bắc Minh và Nam Cung Uyển đứng ở vị trí trung tâm Thái Cực ĐỒ, sau đó lấy một cái lệnh bài màu đen từ trong nhẫn trữ vật ra!

Vương trường lão và người phụ nữ trung niên cũng lấy ra một cái lệnh bài màu đen như vậy.

Phía trên khắc phù văn cố xưa, vô cùng huyền ảo.

Ba người đồng thời ra tay, cắm lệnh bài màu đen vào lỗ khảm trong mặt đất!

Ầm!

Một luồng ánh sáng trắng lấp lóe, bao phủ lấy Diệp Bắc Minh và Nam Cung Uyển.

Diệp Bắc Minh biến sắc, khoát tay một cái, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, có thế chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!

Nam Cung Uyển quét mắt nhìn anh một cái, giống như là nhìn đồ nhà quê.

Giọng nói trong trẻo giống như Bồ Tát: “Thực lực của anh rất không tệ, tôi đã nhìn thấy trận chiến ở quảng trường sơn môn rồi”.

“So sánh với những thiên tài ở đại lục thượng cổ, anh cũng không hề thua kém hơn là bao, sao lại không có kiến thức như vậy?”

“Đảy là truyền tống trận, có thế đưa hai người chúng ta vào bên trong tháp Phù Đồ!”

“Yên tâm, không có nguy hiếm gì đâu!”

Diệp Bầc Minh nhướng mày.

Thế mà lại bị người ta khinh bỉ?

Mẹ nó!

Một giây sau.

Một lực lượng thần bí đánh tới!

Diệp Bắc Minh cảm giác giống như bị nước biển bao phủ, ánh sáng trắng lóe lẽn liền biến mất.

Hai người xuất hiện trong một không gian rộng lớn!

Diệp Bẳc Minh khó hiếu nhìn bốn phía: “Nơi này chính là bên trong tháp Phù Đồ sao?”

Diệp Bắc Minh cùng Nam Cung Uyển vừa mới biến mất.

Sẳc mặt Mã trưởng lão trầm xuống, chỉ vào đám người Khương Tử Cơ, Hạ Nhược Tuyết: “Người đâu, bắt lấy bọn họ!”

Vèo!

Một đám đệ tử xông ra từ bốn phương tám hướng!

Đám người Khương Tử Cơ vội vàng quây thành một vòng, đều cẩn thận lấy binh khí ra.

Vương Như Yên khẽ kêu lên: “Mã trưởng lão ông có ý gì?”

Mã trưởng lão cười lạnh: “Hừ, có ý gì ư?”

“Diệp Bẳc Minh giết Diệt Tuyệt Thượng Nhân, đã chọc giận Thần Kiếm Môn!”

“Nếu Thần Kiếm Môn trách tội xuống, Thanh Huyền Tông có khi sẽ bị hủy diệt!”

“Nếu không phải chúng tôi lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ chạy trốn, còn cần mở tháp Phù Đồ ra để thu hút Diệp Bắc Minh ở lại sao?”

Ông ta cười một tiếng đầy ẩn ý: “Muốn ra khỏi tháp Phù Đồ phải cần ít nhất bảy ngày!”

“ô Đạo Sinh đã đến Thần Kiếm Môn thông báo cho lão quỷ Hắc Sơn rồi!”

“À, mấy người còn chưa biết lão quỷ Hắc Sơn là ai đúng không? ông ta là anh trai ruột của Diệt Tuyệt Thượng Nhân, muốn từ Thanh Huyền Tông đến Thần Kiếm Môn phải tốn ít nhất báy ngày!”

“Cho nên mấy người đã hiều chưa?”

Ông ta vừa dứt lời.

Khương Tử Cơ và Liễu Như Khanh liếc nhìn nhau!

Hạ Nhược Tuyết, Đạm Đài Yêu Yẽu, Vương Như Yên nghiến chặt hàm răng, căm tức nhìn đám người Mã trưởng lão!

Lục Tuyết Kỳ vỏ cùng giận dữ: “Mấy người là thái thượng trưởng lão, thế mà lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này sao?”

“Mấy người đúng là vô sỉ!”

Sắc mặt người phụ nữ trung niên vô cùng lạnh lẽo, bước lên trước người Lục Tuyết Kỳ.

Chát!

Bà ta đưa tay ra tát vào mặt cô ấy!

Cảnh giới, lực lượng, thực lực hoàn toàn nghiền ép Lục Tuyết Kỳ!

Phụt!

Lục Tuyết Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.

Cô ấy vốn đang bị thương, bây giờ thương thế càng thêm nghiêm trọng!

“Lục sư muội!”

“Bát sư tỷ!”

Các cô gái vội vàng xông lên.

Lục Tuyết Kỳ hôn mê bất tính, trọng thương ngã gục!

Vương Như Yên kêu thảm một tiếng: “Bát sư tỷ! Không…”

Người phụ nữ trung niên giống như nhìn thấy khỉ làm xiếc, trêu tức nói: “Ha ha, yếu ớt như thế sao?”

“So sánh VỚI tên Diệp Bắc Minh kia, các cô đúng là vô dụng hơn nhiều!”

Khương Tử Cơ tức giận đến run rẩy cả người: “Mấy người đúng là quá đáng!”

“Lãnh Nguyệt trưởng lão và Sát Chủ trường lão đâu? Chúng tôi muốn gặp bọn họ!”

Người phụ nữ trung niên cười: “Ha ha ha, cô muốn gặp Lãnh Nguyệt và Sát Chủ kia ư!”

“Được thôi”.

Mã trưởng lão vuốt râu cười một tiếng: “Bọn họ đã bị nhốt vào ngục rồi, không phải các cô muốn gặp bọn họ sao?”

“Bản trưởng lão sẽ thành toàn cho các cô!”

“Người đâu, phế bỏ gân mạch của bọn họ, nhốt vào tử lao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK