Chương 1365: Giáng Trần Đan
Mấy trăm nghìn khán giả trên khán đài đều sững sờ.
Không ngờ kẻ này lại trả lại nguyên những lời Huyết Thiên vừa nói cho anh ta!
“Saocặuta dám!”
“Dù sao cũng phải c.h*ết nên không sợ gì nữa phải không?”
Đám đồng run ray, xì xào bàn tán.
Tiêu Tuyết Y kinh ngạc ra mặt: ‘Tên nhóc này điên rồi sao?”
Nụ cười đông cứng lại trên mặt Huyết Thiên, anh ta chỉ bật ra một chữ duy nhất: “G.i*ết!”
Huyết Thiên vừa dứt lời, lập tức mấy lão già cảnh giới Chúa Tể xông lên, lao từ trên hàng ghế dành cho khách quý xuống, bao vây quanh Diệp Bắc Minh!
“Ranh con, mày dám cả gan ngỗ ngược với thiếu chủ, giờ mày sẽ được biết thế nào là sống không bằng c.h*ết!”
Lão già mặt rồ là kẻ đầu tiên ra tay, một luồng lực giá băng khủng khiếp đập tới!
“G.i*ết!”
Diệp Bâc Minh quát khẽ một tiếng!
Gầm!
Mười một con Thú Vương đang khuỵu gối đột nhiên vùng dậy!
Sát khí ngợp trời ngưng tụ lại!
Mấy lão già cảnh giới Chúa Tế biến sắc!
Không ngờ đám Thú Vương này không chỉ quỳ xuống với Diệp Bắc Minh mà còn dám ra tay với bọn họ!
“Không ốn rồi, chạy mau!”
“Gầm!’
Mười một con Thú Vương xông lên, mấy lão già cảnh giới Chúa Tế lập tức bị xé xác!
Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước, đứng trên đỉnh đầu của ma lang chín đầu: “Lên!”
Tốc độ của ma lang chín đầu rất nhanh, nó phi người lên, đưa Diệp Bắc Minh tới khu vực hàng ghế dành cho khách quý!
Tiêu Tuyết Y nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, gương mặt xinh đẹp ngập tràn kinh ngạc!
Huyết Thiên vẫn ngồi nguyên trên ghế: “Ranh con, rốt cuộc cậu là ai?’
Diệp Bâc Minh bước tới: “Tao là cha mày!”
Bộp!
Một tiếng vang dội!
Trước mắt bao người, Huyết Thiên bị đánh bay ra ngoài, nằm rạp dưới đất y như một con chó c.h*ết!
Diệp Bắc Minh kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống, giẫm chân lên đầu Huyết Thiên!
“Ôi!”
Khán giả trên khán đài hít sâu một hơi!
Tiêu Tuyết Y cũng ngấn người: “Thật mạnh mẽ!”
“Á! Thả tao ra, ranh con, mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”
Huyết Thiên điên cuồng giãy giụa!
Thế nhưng, bất kể anh ta giãy giụa thế nào cũng không thế vùng dậy được, bàn chân giầm trên đầu anh ta chẳng khác gì một ngọn núi lớn!
Không tài nào rung chuyển!
“Thả thiếu chủ ra!”
“Ranh con, mày biết mày đang làm gì
không?”
Mấy trăm người của Huyết Tộc xông tới, vây khu vực ghế ngồi dành cho khách quý chật như nêm cối!
Diệp Bẳc Minh tiện tay rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch: “Cô gái tên là Sở Sở kia đang ở trong tay mày à?”
Huyết Thiên sững sờ, lập tức hiểu ra: “Mày là bạn của nó à? Tao đã chơi con bé ấy rồi!”
“Nói cho mày biết nhé, mượt lắm!”
Trên người Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng sát ý khủng khiếp!
Anh giầm một phát!
Bịch!
Lồng ngực Huyết Thiên nố tung, toàn bộ đan điền đều biến mất!
Giọng Diệp Bẳc Minh như vang lên từ chín tầng địa ngục: “Nếu như mày dám động vào cô ấy dù chỉ là một chút, tao sẽ cho mày biết thế nào là sống khỏng bằng c.h*ết!”
Khán giả trên khán đài không hẹn mà cùng rùng mình!
“Làm ơn tha mạng cho tôi… Tôi sai
rồi, thưa ngài, tôi chưa động vào cô bé đó!”
Huyết Thiên thực sự hoảng hốt: “Cô ta nói mình là người của nhà họ sở ở Huyền Giới, còn trình ra được một vài bằng chứng nên tôi không dám động tới cô ta!”
Diệp Bắc Minh đá văng Huyết Thiên đi: “Sai người đưa cô ấy ra đây!”
“Vâng, vâng, vâng!”
Huyết Thiên đứng dậy, gật đầu như giã tôi.
Đường đường là thiếu chủ của Huyết Tộc nhưng lúc này cũng phải gào lên như chó nhà có tang: “Bọn rác rưởi chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Mau dẩn con bé kia tới đây cho tao, nhớ là không được động tới một cọng tóc của nó đấy!”
“Nếu không tao sẽ tru di cửu tộc chúng mày!”
“Vâng, thưa thiếu chủ!”
Người của Huyết Tộc không dám vô lề, vội vàng chạy khỏi đấu thú trường.
Diệp Bắc Minh chỉ tay vào một góc: “Qua đó quỳ xuống chờ đi!”
Khán giả trên khán đài sợ sỏn tóc gáy!
“Cậu!”
Huyết Thiên cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng lại không dám phản kháng!
Anh ta đi vào góc của khu vực ghế dành cho khách quý, từ từ quỳ xuống!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhâc nhở Diệp Bắc Minh một câu: “Nhóc con, tôi cảm nhận được trong thành Huyết Linh có người thuộc cảnh giới Động Hư!”
“Đám Thú Vương này của cậu đối phó với cảnh giới Chúa Tể thì không sao nhưng nếu như đối mặt với cảnh giới Động Hư thì e là chẳng thế làm được gì!”
Diệp Bắc Minh bật cười: “Vậy nếu như có thêm mười mấy vạn ma thú trong di tích Côn Luân Thượng Cổ thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười mắng: “Chà! Nhóc con, cậu muốn chơi lớn à?”
“Nếu như xảy ra thú triều ở thành Huyết Linh, tôi thực sự không dám tường tượng ra cảnh tưọng ấy sẽ như thê’ nào!”
Một giây sau.
Diệp Bâc Minh liếc nhìn Tiêu Tuyết Y: “Cỏ gái, cò là người của Thiên Y các phải không? Cho tôi mượn một thứ đi!”
Mắt Tiẻu Tuyết Y lóe lên: “Mượn gì cơ?”
Diệp Bâc Minh nói: “Giáng Trần Đan!”
Tiêu Tuyết Y lập tức hiếu ra: “Anh tới từ bên ngoài Thiên Uyên à?”
Chỉ có người ở ngoài Thiên Uyên tới đây thì thực lực mới bị biến mất toàn bộ!
Diệp Bắc Minh không trả lời, mà chỉ nhìn Tiêu Tuyết Y: “Cô có mang theo Giáng Trần Đan đây không?”
Tiêu Tuyết Y lắc đầu: “Giáng Trần Đan hết sức quý giá, mặc dù nó có thể hỗ trợ người ở ngoài Thiên Uyên khôi phục thực lực!”
“Nhưng đồng thời nó cũng là đan dược giúp đột phá từ cảnh giới Chúa Tế lên cảnh giới Động Hư, vô cùng quý giá!”
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Đúng là Thiên Y các có Giáng Trần Đan nhưng sẽ không tùy tiện cho người khác!”
Diệp Bắc Minh đang định nói chuyện.
Đột nhiên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK