Khó trách lúc rời khỏi Ma Quật, Diệp Bắc Minh phát hiện vùng đất Nhật Lạc bị sương độc bao phủ.
Anh còn cảm thấy kỳ quái!
Hóa ra là thế!
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra: “Là Tiếu Độc Tiên sư tỷ!”
“Chị ấy… Chị ấy lại ở vùng đất Nhật Lạc?”
Anh kích động nhìn Tôn Kiếm Khung: “Tình huống hiện tại của Tam sư tỷ tôi thế nào rồi?”
Tôn Kiếm Khung ngây người: “Cô ấy là Tam sư tỷ của cậu?”
“Nói!”
Ầm!
Sát ý kinh khủng đè ép xuống.
Tôn Kiếm Khung suýt chút nữa bị dọa đến quỳ rạp xuống: “Anh… Anh Diệp, ngay bảy ngày trước…”
“Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng cùng hạ lệnh truy nã, đuổi giết vị Tam sư tỷ này của cậu…”
“Chính là nữ hoàng Độc Tiên!”
ông ta hít sâu một hơi: “Võ Đạo Minh liên tục chú ý chuyện này, thông qua tin tức mới nhất truyền vê .
“Một ngày trước, nữ hoàng Độc Tiên đã bị nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, cùng vô số người thuộc tông môn, gia tộc tu võ bao vây bên trong Trụy Long cốc!”
“Đã quá hai mươi tưtiếng/mười hai canh giờ, hiện tại e rằng…”
Trên trán Diệp Bắc Minh nổi gân xanh, tức giận gào thét: “Con mẹ nó!”
“Sao ông không nói sớm?”
Khuôn mặt già của Tôn Kiếm Khung trắng bệch: “Tôi… Tôi không biết đối với cậu cô ấy lại quan trọng như thế!”
Diệp Bắc Minh gầm lên: “Tôn Kiếm Khung, nói cho tôi vị trí của Trụy Long cốc!”
Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ.
Ông ta lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một sơn cốc trên đó.
“Ảnh Thuấn!”
Diệp Bắc Minh gào rú.
Trong nháy mắt, cả người biến mất.
Đám người Tôn Kiếm Khung hoàn toàn ngây dại, nghẹn họng nhìn trân trối: “Này… Đây là võ kỹ gì vậy?”
“Là dịch chuyến tức thời sao?”
“Thật là đáng sợ…”
Mười vị nguyên lão Võ Đạo Minh đứng đằng sau toát mồ hôi lạnh.
Tôn Kiếm Khung quát: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, hiện tại đều đi Trụy Long cốc hết cho tôi”.
“Bổn minh chủ cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, Diệp Bắc Minh này hình như thật sự tức giận!”
“Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng… phỏng chừng sắp xong rồi…”
“Hít hà!”
Mười vị nguyên lão Võ Đạo Minh hít ngược khí lạnh: “Tôn minh chủ, nào có khoa trương như vậy chứ?”
“Đúng đó”.
Một lão giả gật đầu: “Dù Diệp Bắc Minh có nghịch thiên thế nào đi nữa, một mình cậu ta có thể đối phó với hai gia tộc Thượng cổ?”
Lông mày Tôn Kiếm Khung xoắn lại với nhau.
Suy tư một lát, ông ta lắc đầu: “Mặc kệ cậu ta có thể hay không, bây giờ chúng ta lập tức đi Trụy Long cốc!”
“Có lẽ, chúng ta sắp chứng kiến lịch sử…”
“Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn!”
Xa ngàn cây số bên ngoài nhà họ Chu, Diệp Bắc Minh nhanh chóng dịch chuyển.
Gần như mỗi lần hô hấp, anh đều dịch chuyển hơn mười cây số.
Từ khi rời khỏi chỗ đám người Tôn Kiếm Khung, mới chỉ qua mười mấy lượt hô hấp.
Tốc độ của anh nhanh đáng sợ!
Chỉ là.
Liên tục dùng Ảnh Thuấn mấy chục lần, sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên tái nhợt.
Chân nguyên tiêu tốn cực kỳ nghiêm trọng!
Anh vừa cắn nuốt đan dược, vừa tiếp tục sử dụng Ảnh Thuấn di chuyến.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lo lắng nhắc nhở: “Nhóc, đủ rồi!”
“Cậu còn di chuyển như vậy tiếp, chưa đi đến Trụy Long cốc thì cậu đã mệt chết trước rồi!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hô hấp dồn dập: “Tiểu Độc Tiên sư tỷ gặp nguy hiếm, chị ấy bị hai gia tộc Thượng cố vây công suốt một ngày rồi!”
“Nếu như tôi đến trễ một bước, có lẽ tôi sẽ không được gặp chị ấy nữa!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mớ miệng: “Nhưng cậu cũng phải chú ý đến tình trạng của mình!”
“Ảnh Thuấn là võ kỹ, nó được dùng để chiến đấu”.
“Một trận chiến cũng chẳng dùng được mấy lần, cậu cứ liên tục dùng nó mấy chục lần để đi đường như vậy, nãy giờ không bị khô kiệt chân nguyên mà chết đã đủ may mắn!”
“Theo suy đoán của tôi, cậu dùng Ảnh Thuấn thêm mười lần nữa, chân nguyên sẽ hoàn toàn cạn kiệt!”
“Không may mắn, đan điền sẽ nổ tung!”
Diệp Bắc Minh lấy một giọt máu rồng ra: “Nếu như tôi nuốt một giọt máu rồng, có thể lại sử dụng Ảnh Thuấn không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngây người: “Nhóc, mẹ nó cậu quá lãng phí!”
“Đây là một giọt máu rồng đó, cậu biết cái này có ý nghĩa như thế nào không?”
“Nếu cậu lấy nó ra, tất cả thế lực trên Đại Lục chân Võ đều sẽ không màng mạng sống mà tranh đoạt!”
Diệp Bắc Minh hét lớn: “Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi ông có thể tiếp tục sử dụng Ảnh Thuấn hay không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng trả lời: “Có thể, ít nhất dùng được trên ba trăm lân!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng “Vậy là tốt rồi!”
Anh không hề do dự.
Nuốt thẳng một giọt máu rồng!
Rống!
Hơi thở của máu rồng như sóng thần xao động lan xa.
Tất cả ma thú trong phạm vi ngàn dặm đều khiếp sợ nhìn qua!
Cùng lúc đó, Trụy Long cốc.
Toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi thứ ánh sáng đỏ như máu!
Trên mặt đất, khắp nơi đều là thi thể thối rữa do kịch độc, chẳng khác gì Địa Ngục nhân gian.
Chỗ sâu trong Trụy Long cốc, mấy ngàn người tu võ lạnh lẽo vây thành một vòng tròn, nhìn chòng chọc vào cô gái ở trung tâm!