Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Thẩm Thiên Quân đã trở thành nhân vật chính của thế giới.

Hàng trăm con mắt đều dán chặt vào Thẩm Thiên Quân.

Còn Diệp Bắc Minh đều bị mọi người bỏ qua một bên.

Một tên tàn phế thì còn làm được gì nữa?

“Long mạch thứ mười bốn!”

Quỷ mẫu Bạch Liên đã biến sắc, giọng hơi run.

“Mười lăm con!”

“Mười sáu con!”

“Hai mươi con!”

“Hai mươi một con!”

“Hai mươi hai con!”

“Trời ơi…”

Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long và Huyết Thí Thiên vò cùng khó tin: “Hấp thu một lần nhiều long mạch như vậy mà hắn ta không sợ khiến mình nổ tung à?”

Quỷ mẫu Bạch Liên đăm chiêu: “Hắn ta rất thông minh, cố ý lợi dụng sức mạnh của long mạch để tiến vào cảnh giới cao hơn!”

Vừa dứt lời.

Long mạch thứ hai mươi ba đã bị Thẩm Thiên Quân dung hợp.

“Ầm!”

Ngay sau đó, một luồng khí tức hùng mạnh hơn bùng nổ.

Đột phá!

Mí mắt bọn họ run lên: “Cảnh giới Thiên Huyền!”

“Cảnh giới Chân Huyền, cảnh giới Địa Huyền và cảnh giới Thiên Huyền!”

Cơ thể phu nhân Hợp Hoan run rẩy, kích động đến mức đùi run lên: “Hắn ta tăng một lần tận hai cảnh giới lớn ư?”

“Đây là yêu nghiệt phương nào thế? Đã có thế sánh ngang với truyền nhân của Thánh Tòng ở Thánh Vực rồi đó!”

Hàng trăm người tu võ ở đây đều hít thở không thông.

Bọn họ nín thở nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Quân trên trời cao.

Cảnh giới Chân Huyền.

Cảnh giới Địa Huyền.

Cảnh giới Thiên Huyền.

Nghe thật khí phách làm sao.

Vừa nghe đã biết hơn xa Giới Vương, Giới Chủ rồi.

Đế Khởi La nhìn về phía Đê’ Vô

Danh: “Lão tổ tông ơi, cảnh giới Thiên Huyền là gì thế?”

Cơ thể Đế Vò Danh khẽ run: “Cảnh giới Giới Chủ đã là cảnh giới cao nhất ở thế giới Cao Võ!”

“Sau khi phá giới sẽ có tên là cảnh giới Chân Huyền!”

“Trên Chân Huyền sẽ là Địa Huyền!”

“Còn trên cả Địa Huyền chính là cảnh giới Thiên Huyền!”

Gương mặt Đế Khởi La đỏ bừng: “Hả? Hắn ta còn cao hơn Giới Chủ ba cảnh giới lớn ư?”

“Đúng vậy!”

Đế Vô Danh gật đầu.

Đế Khởi La hỏi tiếp: “Còn trên cảnh giới Thiên Huyền thì sao ạ?”

Đế Vô Danh lắc đầu: “Cảnh giới

Chân Linh!”

“Chân Linh ư?”

Cơ thể mềm mại của Đế Khởi La khiếp sợ, lại hỏi tiếp như tóm được cái gì: “Cảnh giới Chân Linh là gì thê’ ạ?”

Đế Vô Danh nhìn chằm chằm vào Thấm Thiên Quân không dời mắt: “Cảnh giới Chân Linh ở Thánh Vực cũng là người tu võ đứng hàng đầu đó!”

“Trước khi Đế tộc chúng ta bị trục xuất khỏi Thánh Vực còn có một vị lão tổ cảnh giới Chân Linh tọa trấn!”

“Bây giờ, hầy…’

Một tiếng thở dài tiếc nuối.

Bỗng nhiên.

Ầm ầm!

Trên bầu trời Tổng viện Giám Sát mây đen tụ tập, một tia chớp giáng xuống chỗ Thẩm Thiên Quân.

“Thiên Kiếp!”

Người tu võ ở đây tái mét mặt mày.

Thấm Thiên Quân cười ngạo mạn, chủ động nhảy vào trong thiên kiếp.

Một tiếng sau, thiên kiếp biến mất.

Chỉ còn lại Thấm Thiên Quân thong dong bước ra khỏi tia chớp ấy, hắn ta đã độ kiếp thành còng.

Cùng lúc đó, tinh huyết của Diệp Bắc Minh đã tiêu tan.

Tuy rằng Diệp Thanh Lam vẫn yếu như trước nhưng đã vượt qua cơn nguy hiểm.

“Thật may quá!”

“Chủ mẫu không sao hết!”

Mười vị sư tỷ vui vẻ bật khóc.

Hầu Tử đỏ mắt bước tới nói: “Anh Diệp, anh không sao chứ?”

Diệp Bắc Minh yếu ớt lắc đầu: “Tôi không sao”.

Nhưng không một ai chú ý bọn họ.

Dù sao giờ Thấm Thiên Quân mới là người nổi bật nhất.

Vạn Huyết Kiếm Chủ bước lên chúc mừng: “Chúc mừng cậu Thấm ạ!”

Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan hoàn hồn lại.

Lòng thầm mắng: ‘Đồ cáo già, nhanh miệng thật đấy!’

Bọn họ sợ chậm chân bèn tiến lên cúi đầu: “Chúc mừng cậu Thẩm!”

Ban đầu, Thẩm Thiên Quân là cảnh giới Chân Huyền sơ kỳ còn bọn họ là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong.

Thực lực hai bên chỉ cách một bước, chênh lệch không quá lớn.

Nhưng bây giờ.

Bọn họ đã cách biệt ba cảnh giới

lớn.

Thẩm Thiên Quân không thèm nhìn bọn họ, chỉ hờ hững nhìn Diệp Bẳc Minh: “Ranh con, hiếu thảo thật đấy!”

“Bây giờ thì mau quỳ xuống dưới chân tòi đi!”

“Sau khi lấy hết long mạch trong cơ thể cậu, tòi cam đoan sẽ không làm tổn thương một ai có quan hệ với cậu!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, định bụng nói gì đó.

Bỗng nhiên.

Hầu Tử chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, mày giả vờ cái quần á!”

“Nếu chẳng phải mày cướp long mạch của anh Diệp thì anh Diệp nhà tao chém mày chết ngắc rồi!”

“Bảo anh Diệp quỳ xuống dưới chân mày hả? Con mẹ mày xứng à?”

“Cho mày một cơ hội, mau cút xuống quỳ gối dưới chân anh Diệp đi!”

Hầu Tử hét to tiếp: “Nếu không, anh Diệp nhà tao sẽ cho mày muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!”

Ôi!

Cả Tổng viện Giám Sát yên lặng đến đáng sợ, thời gian như ngừng trôi.

Hàng trăm ánh mắt đều tập trung vào người Hầu Tử.

Đến cả Diệp Bắc Minh cũng sửng sốt: “Hầu Tử?”

Mắt Hầu Tử đỏ ngầu, nhếch mép cười nói: “Anh Diệp, đằng nào cũng chết mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK