Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1720: Đám người Bách Lý Tranh Vanh đuổi tới,
Thẩm Nại Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cuối cùng lấy hết can đảm, nói: “Cậu Diệp, trên người tôi dính nhiều máu quá, tôi muốn đi tắm…”
Trên người cô ta dính đầy máu đã đông cứng lại.
Thấm Nại Tuyết là một người rất thích sạch sẽ, vì vậy chỗ máu đông này làm cho cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu,
Diệp Bắc Minh cau mày.
Thẩm Nại Tuyết vội vàng nói: “Cậu Diệp, anh yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức gì cho anh đâu,”
“Anh chỉ cần giúp tôi trông coi xung quanh, đừng để cho tên đàn ông nào tới gần là được,”
“Có được không?”
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, khẽ gật đầu: “Được rồi”.
Dù sao thì chân nguyên của anh vẫn chưa được khôi phục.
Anh đi đến một cái góc, trực tiếp ngồi xuống.
Nhắm hai mắt lại, bắt đầu khôi phục chân nguyên,
Chó địa ngục thấy vậy, đánh hơi xung quanh Diệp Bắc Minh, sau đó đi tuần tra trong vòng bán kính một cây số.
Thẩm Nại Tuyết suy nghĩ một chút.
Cô ta trực tiếp lấy ra một chiếc bồn tắm lớn từ trong nhẫn trữ vật,
Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời, Thẩm Nại Tuyết vậy mà còn mang theo cả bồn tắm sao?
Một giây sau.
Tham Nại Tuyết lẩm nham một khẩu quyết, ngón tay vỗ vào bồn tắm lớn.
Hơi ẩm trong không khí ngưng tụ lại thành nước, chảy vào bồn tắm,
Thẩm Nại Tuyết quay người, lén nhìn Diệp Bắc Minh một chút, cắn chặt đôi môi đỏ mọng,
Cô ta cởi đi quần áo trên người, nhảy vào trong bồn tắm,
■’Cô gái này thật không biết ngại là gì,”
Khóe miệng của Diệp Bắc Minh giật giật.
Tất nhiên anh sẽ không làm loại chuyện lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn,
Đột nhiên.
Gào,
Một tiếng hét thảm vang lên,
“Tiểu Hỏa?”
Diệp Bắc Minh bỗng nhiên mở mắt.
Thẩm Nại Tuyết vừa mới tắm rửa xong, đang thay quần áo.
Cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh mở to hai mắt, ngơ ngác đứng ở chỗ đó,
Không ngờ, Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, nói: “Có người tới, tôi đi xem trước,”
Sau đó, anh lao thẳng ra ngoài.
Đúng lúc nhìn thấy đám người Bách Lý Tranh Vanh đang bị chó địa ngục vây quanh,
“Súc vật, lão phu sai mày đi tìm tung tích của tên phế vật kia, vậy mà mày lại trốn trong này làm gì?”, Bách Lý Tranh Vanh nói với vẻ mặt âm trầm, một tay bóp chặt lấy cổ chó địa ngục,
Chó địa ngục vùng vẫy dữ dội,
“SÚC vật, mày còn dám giãy giụa sao? Đúng là cái thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều,”
“Chết đi cho lão phu,”
Ông ta giơ chó địa ngục lên cao, sau đó ném mạnh xuống đất,
Một tiếng “răng rắc” giòn vang, chó địa ngục bị gãy mất mấy chục cái xương chỉ trong nháy mắt,
Nó co quắp một cách thê thảm.
“Tiểu Hỏa,”
Một bóng người lướt qua, chó địa ngục biến mất,
Mọi người trợn mắt, nhìn ra cách đó trám mét.
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn chó địa ngục, đôi mắt đỏ bừng lấy ra hai viên đan dược: “Tiểu Hỏa, ăn nó nhanh,”
Chó địa ngục ngoan ngoãn nuốt đan dược, vẫy đuôi với Diệp Bắc Minh,
“Lại là cậu ta sao?”
Bách Lý Tranh Vanh nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, haỉ mắt dường như đang rỉ máu,
“Mẹ kiếp,”
Hai mắt của Kim Thịnh Hải nóng rực: “Vì một con súc vật mà lãng phí hai viên đan dược Đế phẩm Cửu Đạo Đan Văn,”
Dã Lang Bang chủ lạnh giọng nói: “Xem ra trên người tên nhóc này có không ít bảo vật. Cậu ta có lẽ cũng biết mình chắc chắn phải chết,”
“Nếu không, sao có thể vì một con súc vật mà lãng phí hai viên đan dược Đế phẩm Cửu Đạo Đan Văn?”
Tinh Khư môn chủ quát: “Đừng nói nhảm với cậu ta, cứ bắt lại trước đã,”
Chủ nhân Sát Minh nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Nên can thận vẫn hơn, trên người thằng nhóc này còn có bảo vật,”
Diệp Bắc Minh cũng phát hiện những người này không dám hành động thiếu suy nghĩ,
Một giây sau.
Anh trực tiếp lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, gầm lên: “Huyết Long, ra đây,”
Gào,
Một tiếng rồng ngâm vang lên,
“Mau rút lui,”
Chủ nhân Sát Minh xoay người bỏ chạy,
Đám người Bách Lý Tranh Vanh thấy vậy thì cũng không chút do dự, quay người chạy trốn,
Đến khi xông ra cách đó mấy cây số, lúc này mới kịp phản ứng, dừng lại bước chân,
“Chờ một chút,”
Bách Lý Tranh Vanh quát: “Mẹ kiếp, chúng ta bị lừa rồi,”
“Cái gì?”
Kim Thịnh Hải sửng sốt.
Chủ nhân Sát Minh sắc mặt đen tối, lớn tiếng chửi rủa: “Mẹ kiếp, Tiểu súc sinh này đang lừa chúng ta,”
“Chỉ mới có một canh giờ kể từ lần tấn công cuối cùng của cậu ta. Làm sao cậu ta có thể lấy lại sức mạnh nhanh như vậy được?”
“Chết tiệt, Đi, mau quay trở lại,”
Khỉ Bách Lý Tranh Vanh và những người khác quay về vị trí ban đầu thì Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất.
Cùng lúc đó, trong một hang đá ẩn nấp.
“Tiểu Tháp, hai canh giờ đã trôi qua rồi, vì sao tôi vẫn chưa khôi phục được sức mạnh?”
Diệp Bắc Minh đang ngồi khoanh chân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK