Một vị Vực Vương mà lại bị thanh niên Hoa tộc dùng một kiếm chém chết ư!
Vãi đạn!
“Á!”
Đế Khởi La hoảng sợ hét lên, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
“Mẹ ơi!”
Cả đám lão Mạc, lão Chu và lão Bạch cứng đờ người, ngây sững tại chỗ.
‘Vãi!”
Đế Khuyết trợn mắt suýt lòi cả tròng ra ngoài: “Thanh kiếm kia có lai lịch gì thế?”
Sau lưng lạnh toát mồ hôi hột, khi ông ta kiểm tra Diệp Bắc Minh, nếu tên này dùng thanh kiếm kia thì…
Đế Khuyết không dám nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Bảy vị Vực Vương còn lại cũng hoảng sợ.
Tên nhãi này là yêu nghiệt phương nào thế?
Ánh mắt Lý Thái Hư trầm xuống, nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Ranh con, lão phu muốn mạng của mày, mà thanh kiếm kia lão phu cũng muốn!”
Diệp Bắc Minh hét lên: “ông là cái thá gì chứ? Trong vòng mười giây, tôi sẽ chém chết ỏng!”
Ngay sau đó.
Mọi người kinh hoàng nghẹn họng chết trán.
Diệp Bắc Minh bước ra, chủ động tấn công Lý Thái Hư.
“Vãi chưởng!”
“Cậu ta bị điên rồi à?”
“Cảnh giới Thần Vương mà dám chủ động tấn công cảnh giới Vực Vương ư?”
“Đây đáu phải chỉ là chênh lệch mấy cảnh giới lớn không đâu mà là sự chênh lệch giữa trời với đất đó…”
Tất cả mọi người ở đây kinh hãi.
Thế nhưng Đế Khuyết hơi sững sờ, tên này lấy dũng khí từ đâu ra chứ?
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cũng rống lên: “Hôm nay, ông đây phải giết tận hứng mới được!”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau cho tôi sức mạnh, giết!”
“Diệp Bắc Minh tôi thề nợ máu phải trả bằng máu, dựa vào sức mạnh Long Mạch cho mình, giết! Giết! Giết!”
Những gì nhị sư tỷ gặp phải đã khiến máu nóng trong Diệp Bắc Minh sôi trào.
Gầm gừ!
Hư ảnh của Huyết Long, Tố Long, Long Hồn và Long Mạch được tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp sức mạnh trỏng chân thật hơn nhiều.
Lý Thái Hư thấy Diệp Bắc Minh chủ động tấn công mình thì hơi sửng sốt: “Tên chó chết này, lão phu chẳng biết mày lấy can đảm đâu ra nữa!”
“Kiếm Trảm!”
“Thương Khung!”
Lý Thái Hư lạnh lùng phun ra bốn chữ.
Ngay sau đó.
Một thanh kiếm thần hiện lên, khi nó chém xuống, dưới quảng trường như hiện lên mấy chục nghìn bóng kiếm khác nữa cùng chém xuống người Diệp Bắc Minh.
Đế Khuyết nhíu mày: “Lão già này lại tiến bộ rồi!”
Diệp Bắc Minh quát lên: “Chơi chiêu hoa mỹ như vậy có hữu ích gì không?”
Kiếm Trấn Ngục trong tay anh quét ngang qua mấy chục nghìn bóng kiếm kia.
Rầm!
Kiếm Trấn Ngục quay cuồng, tiếng va chạm vang lên.
Mấy chục nghìn bóng kiếm kia vỡ nát tan tành nhưthủy tinh.
“Này… không thể nào!”
Lý Thái Hư khiếp hãi.
Diệp Bắc Minh chả thèm lảm nhảm, kiếm Trấn Ngục chém xuống Lý Thái Hư.
Luồng khí tức tử vong ập tới chỗ ông ta.
Lý Thái Hư cảm thấy không ổn, định vùng vẫy khỏi sát ý của kiếm Trấn Ngục.
Nhưng ông ta kinh hoàng nhận ra bản thân mình không thể nhúc nhích nổi.
“Tiêu rồi…”
Lý Thái Hư lạnh người, ngẩng đầu nhìn kiếm Trấn Ngục đang chém xuống chỗ mình, trong mắt thoáng hiện lên sự hoảng sợ vô tận.
“Lý Thái Hư ông làm gì đó?”
“Mau tránh ra chỗ khác đi!”
Các Vực Vương còn lại hét to.
“Á…”
Lý Thái Hư thét lên, nổ tung hóa thành một đống máu.
“Ôi…”
Trái tim mọi người run sợ như sắp nhảy ra ngoài.
“Các ông đều đáng chết hết!”
Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh di chuyển.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông còn bao nhiêu sức mạnh thì dùng hết cho tôi!”
“Lũ chó chết đó, một tên tôi cũng không tha đâu, tất cả đều phải chết hết!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phấn khích nói: “Nhóc con, có những lời này của cậu là đủ rồi!”
“Lũ kiến hôi ấy ở trước mặt bổn tháp là cái thá gì chứ?”
Vừa dứt lời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như cây khô héo úa sống lại, mũi kiếm sắt nhọn sáng bóng.
Diệp Bắc Minh nắm chặt bàn tay: “Giết!”
Anh điều khiển tháp Càn Khôn Trấn Ngục chém vào sáu tên Vực Vương còn lại kia.
“Mình đang nằm mơ đấy à?”
Thấy cảnh đó, mọi người bị dọa mém chết.
Diệp Bắc Minh chỉ dựa vào sức mạnh của cảnh giới Thần Vương giết chết Vực Chủ đã đủ khiến người người khiếp hãi rồi.
Lẽ nào anh còn có thể một mình cân hết sáu vị Vực Vương hay sao?