Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bống dưng có tiếng rồng thét gào kinh thiẻn động địa vang lẻn.

Toàn bộ tháp Càn Khỏn Trấn Ngục rung chuyến dữ dội.

Tất cả mọi người đều nhìn thây.

Một con Chân Long đen tuyền xuất hiện sau lưng Diệp Bẳc Minh.

Những hàng vảy rồng trên người nó như được đổ nước thép lẽn mà ra.

Cơ thể Chân Long này dài và to như mãng xà, toát lên cál vẻ cường tráng và mạnh mẽ.

Ngũ trảo sắc bén, lóe lẽn tia sáng lạnh căm.

Đôi mắt nó thì sáng rực và tròn trị hệt cái đèn lồng, một cái nhìn sâu hoắm tựa đến từ vực sâu thăm thắm.

Oai nghiêm!

Giàu khí phách!

Toát lên sự cố kính!

Diệp Bẳc Minh đã từng sử dụng Long Đế Quyết để triệu hồi Huyết Long Pháp Tương.

So với con Hẳc Long này thì nó chẳng là gì cả.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngạc nhiên thốt lên: “Đậu xanh rau má, Pháp Tương mà cậu triệu hồi là Tố Long cơ à?!”

Tại Long Đô ở Đại Chu, trước cống phủ đệ của Ám Dạ Vương.

Bầu khỏng khí tại nơi đây đang hết sức náo nhiệt và tưng bừng.

Tiếng hát câu lan vang vọng khắp

nơi.

Những người phụ nữ ăn mặc hở hang đang lắc lư vòng eo của mình một cách nóng bỏng trên sân khấu được xây dựng tạm thời.

Loạt người đi đường đố xô về đây, làm chật kín khắp mọi nẻo đường.

“Đẹp quá em ơi!”

Một vài kẻ du côn, lưu manh vổ tay trầm trồ không ngớt: “Các người đẹp ơi, trời nóng quá, các em cời thêm nữa đi cho mát!”

Một vài người trong đám đông nhíu mày: “Đây là phủ đệ của Ám Dạ Vương mà, hát câu lan ngay trước cổng vương phủ thì khác nào sỉ nhục họ đâu chứ?”

“Suỵt!”

Có người chặn miệng anh ta lại ngay: “Anh muốn chết hả!”

Thế rồi người đó nhìn mười mấy người trẻ tuối dưới sân khấu với vẻ sợ hãi.

Anh ta sợ đến nổi con ngươi cũng co rút.

“Mấy cậu ấm kia đều có gia thế khủng cả đẩy!”

“Anh tự nhìn đi, người ngoài cùng bên trái là con trai của Binh bộ Thượng thư, ngài Lưu”.

“Người ngồi gần giữa là con trai trường của các lão Trịnh”.

“Thiếu niên cực kỳ đẹp kia là trưởng tôn nhà ngài Vương”.

“Cả thiếu niên mặc áo mãng bào kia nữa, anh không nhận ra à?”

“Con trai út của Bát vương gia đấy!”

“Cậu ta được người ta mệnh danh là vương gia nhỏ siêu nghịch ngợm và ác độc!”

Ai nấy cũng nín thở, hít một hơi thật

sâu!

Ôi!

“Trời đất ơi, sao gia thế ai cũng khủng hết thế, chỉ có hơn chứ không có nhất!”

Đúng lúc này.

Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương và Diệp Uyển Thu đứng tại phía sau cánh cổng, nhìn màn trình diên đầy kệch cỡm, lố lăng ở bên ngoài qua khe cửa.

Cả ba người họ đều tức run người.

Diệp Thanh Dương xắn tay áo lẽn: “Ông đây liều mạng với chúng!”

“Mẹ kiếp, chưa thấy ai sỉ nhục người khác như thế!”

“Muốn tấn công chúng ta thì xông vào luôn đi chứ, làm ba cái trò này ở ngoài thì tài giỏi lằm chắc?”

Diệp Nam Thiên giữ Diệp Thanh Dương lại: “Con ở yên đấy!”

Chờ Bắc Minh về đã rồi tính!

Đôi mẳt Diệp Thanh Dương đỏ ngầu, chằng chịt tơ máu: “Bố à, thế này thì ấm ức quá rồi”.

“Ngay trước cống phủ đệ Ám Dạ Vương luôn mà!”

“Không phải bố nói Ám Dạ Vương, tồ tiẽn của chúng ta trẽn một người, dưới vạn người ư?”

“Dù gì đi nữa, nhà họ Diệp chúng ta cũng là hậu duệ của vương gia khác họ mà, mắc mớ gì chúng ta phải chịu cảnh nhục nhã ê chề thế này chứ?”

Diệp Nam Thiên chỉ biết lặng thinh.

Đột nhiên, một giọng nói đầy quyết tâm vang lên từ đằng sau: “Thưa õng, hãy cho phép chúng tôi đi!”

Diệp Nam Thiên quay đầu lại, thấy đó là đám lính già của phủ Ám Dạ Vương.

“Các ông không phải đối thủ của bọn chúng đâu”.

Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Không thế được”.

Diệp Chính Đức và những người lính phá lên cười: “Ha ha ha, đối với quân nhân, lòng tự trọng còn quan trọng hơn cả tính mạng”.

“Cuộc đời Ám Dạ quân vương là những chuỗi ngày sống trên vinh quang, không ai có thế sánh bằng, thế mà lại qua đời vì bị tiểu nhân hãm hại”.

“Lẽ nào chúng ta tiếp tục mặc kệ chúng leo lên đầu phủ Ám Dạ Vương ư?”

Diệp Chính Đức giơ cây đao cong mà mình đang cầm trên tay lên: “Các anh em đội Hố Báo, xông lên!”

“Giết! Giết! Giết!”

Một luồng sát khí xơ xác tiêu điều vô cùng khủng khiếp bộc phát ra từ phủ Ám Dạ Vương.

Đến tận lúc này, không khí náo nhiệt bên ngoài mới lẳng xuống.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn về phía cống phủ Ám Dạ Vương.

Ngay sau đó.

Một toán lão già ốm yếu lao ra.

Những người trẻ tuổi đang xem múa hát dưới sản khấu sửng sốt một hồi.

Không lâu sau, ai nấy đều cười ngã nghiêng ngã ngửa.

“Ha ha ha, vương gia nhỏ tôi đây còn tường sẽ có một đội quân hùng hậu xông ra chứ”.

“Hóa ra chỉ là một lũ người già khọm, ốm đau bệnh tật mà thôi!

“Bộ phủ Ám Dạ Vương hết người rồi hay gì? Buồn cười chết đi được!”

“Mấy lão ăn hại này thì làm được gì chứ? ơâm đao mà có giết người được không?”

Những đứa con trai ăn mặc xa hoa cười chế nhạo.

Vương gia nhỏ Chu Lề cầm một tách trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Diệp Chính Đức và những người khác cầm binh khí lao ra khỏi vương phủ.

Chu Lễ vừa đặt tách trà xuống đã lạnh lùng đưa ra chỉ thị: “Đại Chu có luật, bất kỳ kẻ nào cũng không được cầm vũ khí ra đường”.

“Ai vi phạm, giết không tha!”

“Giết!

Sau mệnh lệnh của Chu Lễ.

Một đội quân hùng hậu gồm võ số cung tiền thủ xuất hiện tràn lan trên mặt đường.

Soạt soạt soạt!

Cơn mưa tên rậm rạp bẳn tới.

Đúng lúc này.

Một người khẽ quát: “Tiếu đội Sát Thần, hành động đi!”

“Rõ, thưa ngài!”

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Mấy chục người trong đám đõng giật miếng vải đen che mặt xuống, xông vào đám cung tiễn thủ kia với con dao găm sắc bén trên tay.

“Á!”

Một loạt tiếng la hét thảm thiết truyền đến.

Những người xung quanh đều trông vô cùng bàng hoàng, không một ai ngờ rằng biến cố này sẽ xảy ra.

Chỉ có vương gia nhỏ Chu Lễ là nhếch mép: “ồ, hóa ra có kẻ nấp trong bóng tối à?”

“Ông Từ, giết chúng cho chúng tôi!” “Rõ, thưa vương giả nhỏ!”

Một ông lão đứng sau Chu Lề khẽ chắp tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK