Đột nhiên.
Một giọng nói vang lẻn: “Nố súng!”
Mẹ Hạ sợ đến run lập cập.
Cách cách cách!
Đạn điên cuồng trút ra, dư nghiệt như đám người đại trưởng lão điện Huyết Hồn lập tức bị bẳn thành tổ ong vò vẽ.
Trẽn máy bay.
Diệp Bắc Minh điều trị cho Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.
Bọn họ chỉ bị tổn hại chút huyết khí, không đáng ngại.
Mấy ngày là có thể hồi phục.
Vừa về đến bên ngoài cổng phủ Diệp, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Có người đến!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức chia sẻ ý thức với Diệp Bắc Minh, tất cả mọi việc trong đại sảnh phủ Diệp lọt vào trong đáy mắt.
Trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Hai thanh niên một nam một nữ đang uống trà.
Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều bị bọn họ tập hợp lại, đứng im trong đại sảnh không dám cử động!
Ba mươi mấy thi thế nằm dưới đất!
Đều là chiến sĩ của Long Hồn đã chết nhiều giờ!
Những người này phụng mệnh canh gác nhà họ Diệp.
Bởi vì ngăn cản không cho hai người Dương Tiêu và Mộ Thiên Thiên xông vào, đều bị giết sạch!
Dương Tiêu đặt chén trà xuống, nhìn về hướng cửa đại sảnh: “Xem ra hắn về rồi!”
Ánh mẳt Mộ Thiên Thiên lóe lên!
Người đàn ông mà mình phải lấy, rốt cuộc là người thế nào?
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Mộ Thiên Thiẽn hơi bất ngờ!
Đẹp trai tuyệt đỉnh!
Vượt qua cửa ải!
Chí là trong lòng ôm hai người phụ nữ?
Vậy nghĩa là sao?
Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên tối sầm lại.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Các người là ai?”
Anh nhìn thấy thi thế của các tướng sĩ Long Hồn, một luồng sát ý băng lạnh ngưng tụ!
Dương Tiêu cười: “Quận chúa Thiên Thiên, thú vị đấy!”
“Chồng chưa cưới của cô lại ôm mỗi bên trái phải một cô”.
Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên âm lạnh: “Dương Tiêu, anh câm miệng đi, chuyện của chúng tôl chưa chắc đã thành!”
“Hả?
ìi
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết thôn mặt.
Lại có chuyện gì vậy?
Diệp Bẳc Minh cau mày: “Cái gì mà chồng chưa cưới? Tôi không quen các người!”
Dương Tiêu cười ngạo mạn: “Anh không quen chúng tôi cũng không sao, chúng tôi biết anh là được”.
“Anh tên là Diệp Bẳc Minh, bây giờ là gia chủ nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư phái không?”
“Cũng coi là thanh niên có thiên phú nhất nhà họ Diệp Côn Luân Hư, chúng tôi đã điều tra thông tin về anh, chỉ qua loa thôi, cũng khá là được!”
Hắn ta như trưởng bối cao cao tại thượng.
Tùy tiện đánh giá: “Tôi là Dương Tiêu, đến từ hoàng triều Đại Chu!”
Nghe thấy bốn chữ hoàng triều Đại Chu, ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại!
Dương Tiêu tiếp tục nói: “Đây là quận chúa Mộ Thiên Thiên, quận chúa của hoàng thất Đại Chu!”
“Tố tiên nhà họ Diệp là công thần khai quốc của hoàng triều Đại Chu, vì một số nguyên nhân mà phải chịu oan khuất”.
“Bảy giờ hoàng đế Đại Chu muốn rửa sạch oan ức cho tổ tiên các anh, đã ban hôn cho anh và quận chúa Thiên Thiên!”
Dừng một chút.
Dương Tiêu giơ tay.
Ba mươi viên đan dược có sáu đường vân đan.
Mười cây dược liệu năm ngàn năm!
Còn có một thanh vũ khí phụ ma cấp tám.
Hai cuốn võ kỹ cấp thiên!
Một bộ chiến giáp, đẳng cấp không thấp!
Hắn ta cười đầy ý sâu xa: “Cậu nhóc, ở đây có một bức thư hủy hôn”.
“Bẻn trên viết rõ anh tự thấy mình không xứng với quận chúa Thiên Thiên!”
Hắn ta ngoắc ngón tay với Diệp Bắc Minh, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật: “Anh qua đây ký tên, những thứ này, và năm triệu khối nguyên!”
“Tất cả là của anh!”
Nếu là võ giả bình thường, vốn không thế từ chối việc tốt này.
Mộ Thiên Thiẽn cũng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, đợi anh đưa ra lựa chọn: ‘Liệu anh ta có đồng ý không?’
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Hồ đồ, giết anh, những thứ này cũng là của tôi!”
Lời vừa được nói ra.
Nụ cười trên khuôn mặt Dương Tiêu liền đỏng cứng lại: “Anh nól cái gì?”
“Giết tôi?”
Hắn ta từng nghĩ Diệp Bắc Minh sẽ cảm kích khóc lóc, kích động, lập tức đồng ý.
Chỉ duy nhất không ngờ là Diệp Bắc Minh sẽ trả lời như vậy!
Thậm chí.
Dương Tiêu không hề nổi giận, hắn ta còn bị chọc cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, anh biết anh đang nói chuyện với ai không?”
“Anh biết tôi có cảnh giới gì…”
Còn chưa nói hết câu.
Diệp Bầc Minh trực tiếp bước một bước xông đến trước người Dương Tiêu, nhanh đến mức sét đánh không kịp che tai!
Tấn công ra một quyền.
Dương Tiêu vốn không phản ứng kịp, bởi vì hắn ta nằm mơ cũng không tin Diệp Bắc Minh dám giết hắn ta!
Phập!
Lồng ngực đau dữ dội, Dương Tiêu bay ngược ra.
Chiếc ghế thái sư giá trị hàng triệu đồng phía sau ầm ầm nổ tung.
Cơ thế của hần ta va đập lên tường của đại sảnh, đập ra một cái lỗ hống!
Mộ Thiên Thiên mở to đôi mắt: “Cái gì? Anh…”
Liền sau đó.
Hắn ta quát lẻn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày muốn chết hả!”
Dương Tiêu trán nổi gân xanh, sẳc mặt tái xanh xông vào đại sảnh!
Trẽn người hắn ta bùng phát ra khí tức màu đỏ lửa, giống như ngọn lửa đang bùng cháy.
Phập! Phập! Phập!
Dương Tiêu giống như một con thú hoang, xông giết về phía Diệp Bắc Minh, mỗi một bước chân giáng xuống, gạch lát sàn đều ầm ầm nố tung.
Khi hắn ta xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, giơ tay là tung ra một quyền: “Diệp Bắc Minh, mày phải trả giá cho hành vi của mày!”
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, giết!
Mộ Thiên Thiên kinh hãi kêu lẽn một tiếng: “Dương Tiêu, đừng giết anh ta!”
Dương Tiêu không có ý dừng tay.
Giết Diệp Bắc Minh thì đã làm sao?
Ngoại trừ hắn ta và Mộ Thiên Thiên, thì ai biết Diệp Bắc Minh là gia chủ của nhà họ Diệp?
Cùng lẳm giết Diệp Bắc Minh, rồi thay một gia chủ nhà họ Diệp là được rồi!
Đúng lúc nẳm đấm của Dương Tiêu sắp đập trúng Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên.
Diệp Bẳc Minh ra tay!
Anh cũng tung ra một quyền, đập vào nắm đấm của Dương Tiêu!
‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan vang lên.
Dương Tiêu giống như đấm vào tấm sắt, nắm đấm trực tiếp vỡ rạn: “A!”
Hắn ta đau đến toát mồ hôi lạnh, sượt sượt sượt lùi lại!
“Làm sao có thế?”
Mộ Thiên Thiên há hốc cái miệng
nhỏ.
Liền sau đó.
Diệp Bẳc Minh tiến lên, lập tức xuất hiện trước người Dương Tiêu!
Dương Tiêu gào thét một tiếng: “Nhóc con, mẹ kiếp, mày chết đi cho tao!”
Trong một tay khác xuất hiện một con dao găm màu đỏ lửa, hàn quang bức người!
Đâm về phía cố họng của Diệp Bắc Minh!
Diệp Bẳc Minh thể hiện thân pháp quỷ dị, tránh được đòn tẩn công này.
Tóm chặt cổ tay của Dương Tiêu!
Xoẹt!
Giật thật mạnh.
Cả cánh tay của Dương Tiêu bị giật xuống, máu tươi đầm đìa.
“A!”
Hắn ta kêu thảm xé gan xé phổi.
Mộ Thiên Thiên hít khí lạnh, vội vàng nói: “Dừng tay!”