Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tích Mặc sư muội, muội nói đi! Muội xinh đẹp như vậy, nói không chừng đại nhản thích muội đấy!”

Một thanh niẽn nhìn sang một cô gái đẹp nhất.

Cô ta mặc trang phục luyện công, bao bọc dáng người hoàn hảo.

Xinh đẹp tự nhiên, đường cong quyến rũ!

Đống lửa chiếu bóng ngược trên khuôn mặt, lấp lánh ánh sáng bóng mịn màng.

Đường Tích Mặc nhìn Diệp Bắc Minh: “Đại nhân, cầu xin cậu tha mạng…’

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm nhìn cô ta một cái: “Cho các người một cơ hội sống, bây giờ nhận tôi làm chủ nhản!”

“Sau này, làm việc cho tôi!”

“Nếu không, chết!”

Tất cả mọi người đều run lên!

Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn tử thần, không dám phản bác.

Tất cả cứa ra một giọt tinh huyết!

Diệp Bẳc Minh ký điều ước chủ nô với bọn họ: “Các người về Thanh Huyền Tông đi, qua khoảng thời gian nữa tôi sẽ đích thản đến Thanh Huyền Tông một chuyến!”

“Rõ!1

Mười mấy người kích động rời đi.

Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa!

Lập tức làm tan chảy thi thế của Hoàng Phi Hố và Từ Huyền Võ!

Đột nhiên.

Một giọng kinh hãi vang lên: “A! Là dị hỏa!”

“Ai đấy?”

Diệp Bằc Minh sầm mặt.

Lập tức khóa chặt hướng đó! Soạt!

Anh hóa thành một tàn ảnh xuất hiện cách đó trăm trượng.

Cả hiện trượng trống không, chỉ có một con thỏ trắng bò dưới đất ăn cỏ!

Diệp Băc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ: “Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Không có ai mà!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kinh ngạc: “Cậu nhóc, là con thỏ trước mặt cậu!”

“Con thỏ?”

Diệp Bắc Minh ngấn người.

Tháp Càn Khõn Trấn Ngục mau chóng giải thích: “Cậu nhóc, cậu thật may mắn!”

“Đảy là ma thú cấp mười, uống máu tươi của nó, cậu có thế nâng cao thực lực!”

Diệp Bầc Minh rất ngạc nhiên: “Vãi? Ma thú cấp mười?”

Anh giơ tay tóm về phía con thỏ!

Con thỏ đó thấy tình thế không ổn, co giò định bỏ chạy!

Soạt!

Nhanh như điện!

Diệp Bắc Minh sầm mặt xuống: “Tốc độ nhanh thật, mày tưởng mày chạy được hả?”

Ầm ầm!

Tam Thiên Lôi Minh!

Mấy chục đường sét từ trên trời giáng xuống, mặt đất ầm ầm nổ tung, xuất hiện mấy chục cái hố cháy khét!

Con thỏ bị bắn bay lên, lại xuất hiện giọng nói như của một cô gái: “Trời ơi, sằp chết rồi!”

“Đừng giết tôi, tôi biết anh đang tìm hai cô gái đó, tỏi biết tung tích của bọn họ!”

“Dừng!”

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.

Mấy chục đường sét lóe lẽn, chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào.

Anh nhìn chằm chằm con ma thú cấp mười: “Mày biết tung tích của Nhược Giai và Nhược Tuyết?”

“Mày biết lừa gạt tao thì sẽ có kết cục gì không?”

Ma thú cấp mười vội giải thích: ‘Tôi từng gặp anh trong rừng rậm ma thú, cố ý theo anh từ rừng rậm ma thú ra”.

“Tôi cũng biết tung tích của hai cô gái mà anh đang tìm, tôi vẫn luôn muốn nói với anh, nhưng không dám”.

Ma thú cấp mười lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Hơi sợ hãi rụt cố!

“Loài người không đáng tin, nhưng anh không phải là loài người!”

“Sát khí của anh quá mạnh, khiến tôi không dám lại gần”.

Diệp Bẳc Minh cau mày: “Mày nghe được cuộc trò chuyện vừa nãy, cho nên cho rằng tao không phải là loài người?”

Ma thú cấp mười lắc đầu: “Không phải”.

“Lần đầu tiên gặp được anh trong rừng rậm ma thú, tôi đã biết anh không phải con người”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Làm sao mày nhìn ra được?”

Ma thú cấp mười trả lời: “Vì khí tức của huyết mạch trên người anh rất cường mạnh”.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát; “Chẳng lẽ ma thú có thể cảm nhận được huyết mạch của tôi?”

Ma thú cấp mười lẳc cái đầu nhỏ: “Không phải tất cả ma thú đếu có thế cảm nhận được, ma thú bình thường chỉ cảm thấy huyết mạch của anh rất mạnh!”

“Nhưng tôi biết, trong cơ thế của anh chảy dòng máu của thú hoàng!”

“Thú hoàng?”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên. Dường như nghĩ đến điều gì!

Chẳng lẽ bố của mình là thú hoàng? “Mày đi theo tao làm gì?”

Diệp Bằc Minh lạnh giọng hỏi.

Ma thú cấp mười chớp đôi mắt to màu hồng: “Anh có huyết mạch của thú hoàng, đi theo anh, tỏi mới có thể tiến hóa!”

“Tiến hóa?”

Diệp Bâc Minh hơi hồ nghi.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, ma thú khác với con người”.

“Bọn chúng thông qua tu luyện có thế tăng thực lực, nhưng huyết mạch là bấm sinh, không thế thay đổi!”

“Ma thú muốn nâng cao đẳng cấp huyết mạch, thì buộc phải ở bên cạnh ma thú cấp cao hơn!”

“Con thỏ này khỏng nói dối, nó đi theo cậu, khả năng lớn là vì huyết mạch của cậu!”

Diệp Bắc Minh hơi ngẫm nghĩ gật

đầu.

Không tiếp tục suy nghĩ việc này.

Chuyển ánh mắt nhìn sang ma thú cấp mười: “Mày nói mày biết tung tích của Nhược Giai và Nhược Tuyết, mày biết cái gì?”

Ma thú cấp mười yếu ớt lên tiếng: “Lúc đó có hal võ giả loài người đưa theo bọn họ muốn đi xuyên qua rừng rậm ma thú”.

“Đột nhiên gặp phải một người phụ nữ có thực lực cực kỳ đáng sợ!”

“Người phụ nữ này tiến vào rừng rậm ma thú rất lâu rồi, vẫn luôn tàn sát ma thú khác, uống máu tươi của chúng”.

“Sau khi người phụ nữ đó giết hai người này, thì đưa hai cô gái đi”.

Diệp Bẳc Minh lập tức truyền âm: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xem ra đúng là Tôn Thiến đã đưa Nhược Giai và Nhược Tuyết đi!”

“Có cách nào tìm được Tôn Thiến không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Con thỏ này nói như vậy, có lẽ Tỏn Thiến đã có được truyền thừa của thần nữ Túc Hoàng”.

“ớ đây tôi không tìm được khí tức của Tôn Thiến, trừ phi đến hiện trường chiến đấu xem sao”.

Diệp Bâc Minh lo lắng cho sự an toàn của họ: “Vậy thì đến rừng rậm ma thú rồi tính!”

“Chúng ta về rừng rậm ma thú một chuyến”.

Anh đưa tay tóm về phía trước, trực tiếp bắt ma thú cấp mười.

Về đến Long Đô Đại Chu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK