Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyết ảnh Long Đế vung tay, hai bản đồ hình thành từ huyết sương ngưng tụ hiện lên: “Bản đồ thứ nhất là vị trí của kho báu trước khi bản đế chết, tất cả báu vật bên trong, tặng hết cho cậu đấy!”

“Tấm bản đồ thứ hai, nói thật là tôi cũng chưa từng đến, nhưng nơi này… he he!”

Diệp Bầc Minh nổi hứng thú.

Rốt cuộc là nơi như thế nào mà khiến Long Đế đã ngã xuống mấy vạn năm cũng lưu luyến không quên?

Diệp Băc Minh hiếu kỳ: “Tiền bối, tấm bản đồ thứ hai này là nơi nào?”

Long Đế nhả ra bốn chữ: “Lăng mộ thần ma!”

Lăng mộ thần ma!

Diệp Bắc Minh hơi nghi hoặc.

Long Đế nghiêm trọng gật đầu: “Đúng thế, lăng mộ thần ma!”

“Nghe nói, nơi này là mộ huyệt chôn cất hàng trăm triệu thần ma của chư thiên vạn giới!”

“Người nào có được lăng mộ thần ma, có thể trớ thành cường giả đệ nhất vạn cố!”

“Nó nằm ở một góc của Đại Lục Chân Võ!”

“Năm đó, bản đế đến Đại Lục Chân Võ, chính là đế tìm kiếm lăng mộ thần ma!”

“Chí tiếc là, bị kẻ thù đánh trọng thương, chỉ còn lại một chút tàn hồn!”

Diệp Bắc Minh có hứng thú: “Bẻn trong Lăng mộ thần ma chôn thần ma thật ư?”

“Đương nhiên!”

Long Đế gật đầu.

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ hỏi: “Nếu đã là thần ma, tại sao lại chết chứ?”

“Thần ma, phải có tuổi thọ vô cùng vỏ tận mới đúng!”

Long Đế ngẩn người.

Không biết trả lời thế nào.

Một lát sau, ông ta mới lắc đầu: “Cậu đúng là hỏi làm tôi chóng mặt rồi, nhưng tôi có thế nói với cậu, bất kỳ người nào cũng đều phải chết!”

“Kế cả thần ma!”

Diệp Bắc Minh tiện miệng hỏi một câu: “Vậy phải làm thế nào mới không chết?”

Long Đế cười: “Cậu nhóc giỏi lắm, dã tâm của cậu lại lớn như vậy sao?”

“Muốn bất tử bất diệt, trừ phỉ cậu có thế nắm giữ luân hồi!”

“Chỉ có người nẳm giữ luân hồi mới không chết, nếu không, giống như bản đế nói, thần ma cũng sẽ ngã xuống!”

Diệp Bẳc Minh sờ cằm: “Nằm giữ luân hồi sao?”

Trong khi hai người trò chuyện.

Bất giác, Diệp Bắc Minh đã về đến thiên trì.

Tiêu Nhã Phi ngâm mình không nước, dập dờn sóng nước, làn da mềm mại.

Mặt nước vừa hay không qua lồng ngực của cỏ ta!

Nước của thiên trì trong suốt.

Cho dù Tiêu Nhã Phi mặc nội y, vẫn có thế nhìn rõ đường cong tuyệt diệu của cô ta!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Tiêu Nhã Phi trực tiếp đứng lên từ trong nước: “Anh đến rồi, nước của thiên trì này đúng là có hiệu quả rất tốt”.

“Em mới ngâm một lúc thôi, đã cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh”.

Rào rào!

Cơ thể của Tiêu Nhã Phi rời khỏi mặt nước.

Áo dính sát vào người, dãy núi nổi lẽn, khe núi cãng chặt.

Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: “Nhã Phi, em mặc áo vào trước đi”.

“Ấy”.

Tiêu Nhã Phỉ mới phát hiện tình trạng của mình, hơi đỏ mặt.

Dùng nội lực làm khô cơ thế, mặc một chiếc váy liền thản trước mặt Diệp Bắc Minh.

Diệp Bằc Minh lấy ra một chai thuốc cao: “Em cầm lấy cao Ngọc Cơ này, bôi lên miệng vết thương là được, sẽ không để lại sẹo”.

“Cám ơn anh Diệp”.

Tiẽu Nhã Phi mím mỏi cười.

Diệp Bắc Minh mới nghiêm túc lẽn tiếng: “Nhã Phi, sau này gặp phải chuyện nguy hiếm, đầu tiên là tự bảo vệ mình”.

“Tuyệt đối đừng mạo hiếm, một lần hai lần, nói không chừng anh có thế cứu em!”

“Chầng may hôm nào đó anh không thế kịp thời đến, hậu quả không thể tưởng tượng được”.

“Anh Diệp, em nghe anh”.

Tiẽu Nhã Phi cười nhàn nhạt, ngoan ngoãn gật đầu, khóe miệng hiện lên núm đồng tiền.

Không hổ là cô gái đứng thứ nhất bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư!

Cười một cái là nghiêng thành, có lẽ là nói về mỹ nữ cực phấm như Tiêu Nhã Phi!

Tiêu Nhã Phi chớp mắt: “Anh Diệp, em có đẹp không?”

“Khụ khụ… cái gì?”

Diệp Bẳc Minh ho khan hai tiếng.

Phụt!

Tiêu Nhã Phi ôm miệng cười trộm: “Thế anh nhìn người ta như thế làm gì?”

“Nếu anh Diệp thích ngắm, ngày nào em cũng cho anh ngắm, được không?”

Diệp Bẳc Minh đỏ mặt.

Đối diện với kẻ địch, anh có thế sát phạt quyết đoán, khi đối diện với cô bé con này, lại bị người ta hỏi cho cứng người?

“Anh Diệp quan tâm người ta, hay là để ý người ta?”

Lúc này.

Lôi Bằng vội vã đi đến: “Anh Diệp, ở lối vào kết giới, có hai người đến xin

gặp!”

Diệp Bắc Minh mau chóng đi về phía lối vào kết giới: “Đi thôi, đi xem sao!”

Đi ra khỏi cấm địa long mạch, một trăm mấy chục ngàn võ giả vẫn chưa rời đi.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi ra, tất cả kích động nhìn qua.

Lăng Thiên Hùng đi đến: “Diệp chủ, cuối cùng cậu cũng ra rồi”.

“Lần trước cậu không từ mà biệt, chúng tôi ờ Thiên Hạ Đệ Nhất các đã đợi cậu rất lảu đấy!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Lần trước có việc làm lỡ mất, đi thôi, chúng ta đến Thiên Hạ Đệ Nhất các!”

Lăng Thiên Hùng nhả ra một chữ: “Được!”

Bỗng nhiên.

Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt đi đến: “Diệp chủ, tình hình Nhã Phi thế nào rồi?”

“Diệp Bắc Minh, em gái của tôi vẫn ổn chứ?”, Tiêu Dung Phi theo phía sau cũng không nhịn được hỏi.

Diệp Bâc Minh gật đầu: “Nhã Phi không sao, tạm thời còn đang dưỡng thương trong cấm địa long mạch”.

“Đợi cô ấy hoàn toàn hồi phục, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà họ Tiêu!”

Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt quay sang nhìn nhau một cái: “Cảm ơn Diệp chủ!”

Diệp Bắc Minh cũng không ớ lại lâu.

Trước mặt hàng trăm ngàn võ giả, quát lớn một tiếng: “Vạn thú tập hợp!”

Liền sau đó.

Gru!

Bầu không khí chấn động, hàng triệu ma thú bay đến.

Cả hiện trường chấn động kinh hãi, dọa cho trái tim mọi người cũng sâp ngừng đập.

Sắc mặt mọi người thay đối!

Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kính sợ!

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh lập tức hạ lệnh: “Tất cả nghe lệnh!”

“Gru!

»I

Hàng triệu ma thú cùng đồng thanh gầm thét, tất cả xếp hàng.

“Bắt đầu từ bảy giờ, trong vòng ba mươi dặm bán kính cấm địa long mạch, cấm bất kỳ người nào đặt chản tới!”

Kẻ nào vi phạm, giết không tha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK