Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lại cho người đuối giết cậu, nhưng… không lập tức giết chết cậu…”

“Chỉ là để dụ mẹ cậu xuất hiện, ai ngờ… cậu lại bị một cường giả thần bí cứu đl, năm năm sau mang theo thực lực võ đạo nghịch thiên quay về…”

Cường giả thần bí đó chính là Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu.

“Chuyện về sau, cậu đều biết rồi, nhiều như vậy”.

Cửu Thiên Tuế hối hận.

Sớm biết có ngày hõm nay, năm năm trước đã nhố cò tận gốc rồi.

Không cho Diệp Bẳc Minh bất kỳ co hội!

Đáng tiếc, hối hận cũng đã muộn.

Diệp Bắc Minh vô tình mở miệng: “Lão già, ông đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng chưa?”

Cửu Thiên Tuế có dự cảm xấu: “Cậu muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Đuổi giết mẹ tôi, toàn tộc không chừa một mong!

Giơ tay lên, một kiếm chém ra!

Ầm!

Tâng lớp cấp cao còn lại nhà họ Long bị kiếm Đoạn Long quẹt qua, tất cả đều bị chém thành hai khúc.

“Ông cũng lên đường đi!

Diệp Bắc Minh phun ra một câu, giơ chân, hung hăng đạp xuống.

Ầm!

Đầu Cửu Thiên Tuế nổ ầm ầm.

“Oe…”

Đám người thư ký Tiền dẩn tới đều điên cuồng nôn mửa.

Thư ký Tiền cũng bị thủ đoạn mạnh mẽ của Diệp Bắc Minh làm cho kinh động.

Người canh giữ gia tộc nhà họ Long cứ như vậy bị tiẽu diệt?

Giống như nằm mơ vậy!

Làm xong tất cả những thứ này.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh lóe lên nụ cười nhạt: “Tất cả người canh giữ của Long Quốc, thú vị, quá thú vị”.

‘Trong nửa ngày, những người đó đều là vật tế thần, được các người đùa giỡn trong tay”.

Thư ký Tiền sợ hết hồn.

Run rẩy nói: “Long Soái, tất cả người canh giữ cũng ra tay rồi”.

“Chẳng lẽ cậu muốn giết sạch những người canh giữ Long Quốc sao?.

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Người canh giữ Long Quốc thì sao?”

“Cho dù là Thiên Vương lão tử!”

“Chí cần ra tay với mẹ tôi, tất cả đều giết không tha!”

Lời vừa dứt.

Bốp bốp bốp bốp!

Một tràng vỗ tay truyền tới: “Xuất sắc, thật là xuất sắc!”

“Em họ của tôi, không ngờ cuộc đời cậu lại xuất sắc như vậy”.

“Vì đế báo thù cho mẹ, những gì trải qua thật sự khiến người ta cảm động!”

“Tôi cũng muốn bật khóc đây này”.

Một người đàn ông mặc đồ tím đi tới.

Diệp Phi Phàm!

Còn bốn lão giả học viện Thiên Thần.

Khí tức của bọn họ yếu hơn Long Hỉẻn Viên một chút.

Nhưng cũng có thực lực Võ Thánh trung kỳ đáng sợ.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kẻ địch tới ông cũng không cảm nhận được, có chút không đáng tin cậy nhé”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc con, cậu chẳng chút phúc hậu gì cả”.

“Vừa rồi một kích giết chết Long Hiên Viên đã dùng đến 90% nội lực của cậu”.

“Năng lượng không đủ, cảm giác biến mất, cho nên không nhận ra được”.

Giây tiếp theo.

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút nghiêm trọng: “Nhóc con, bây giờ chỉ còn lại 10% nội lực, dù có mượn sức mạnh của tỏi bộc phát cũng khỏng thể nào giết bốn Võ Thánh trung kỳ bọn họ đâu”.

Diệp Bắc Minh nhìn mấy người trước

mắt.

Không có chút ý tứ sợ hãi.

Anh từ cách nói chuyện của người đàn ông áo tím suy đoán: “Anh là người nhà họ Diệp Côn Luân Khư?”

Diệp Phi Phàm cười lớn: “Ha ha ha ha, em họ tốt của tôi, xem ra con phế vật Diệp Ngưng Huyên đã tìm đến cậu”.

“Tôi tự giới thiệu, tôi tên Diệp Phi Phàm”.

“Người đứng đầu nhà họ Diệp Côn Luân Khư”.

Diệp Bắc Minh có chút hứng thú nhìn hắn: “Anh tìm tôi có chuyện?”

Một câu nói hời hợt.

Diệp Phi Phàm ngây người.

Hắn rất không thích thái độ thờ ơ này của Diệp Bắc Minh.

Sắc mặt trầm xuống: “Diệp Bắc Minh, cậu không biết tình hình của mình sao?”

“Tình hình gì?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Diệp Côn Luân Khư đã ở dưới sự khống chế của tôi”.

“Ông ngoại kia của cậu bây giờ cũng đang thoi thóp, chí còn lại một hơi…”

“Chờ chút!”

Diệp Bắc Minh lập tức cắt đứt Diệp Phi Phàm: “Tôi không muốn nghe các người nói về nhà họ Diệp Côn Luân Khư chó má gì đó, người trong miệng anh cũng không phải ông ngoại tôi”.

“Chuyện nhà họ Diệp Côn Luân Khư không liên quan đến tôi”.

“Tôi cũng không có chút hứng thú nào!”

Lời này vừa nói ra.

Diệp Phi Phàm ngơ ngác.

Hắn đã ảo tưởng qua các loại phản ứng của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bẳc Minh sẽ phẫn nộ!

Sẽ kỉnh ngạc!

Sẽ tức giận!

Duy chỉ không nghĩ ra Diệp Bắc Minh lại nói ra được những lời này.

Nhóc con này là sao vậy?

Không theo kế hoạch!

Diệp Bắc Minh xua tay.

Làm dáng vẻ đuổi ruồi: “Nhân lúc tôi không có hứng thú với mấy người, cút đi”.

Mày!

Diệp Phi Phàm nghẹn giọng.

Không lời nào chống đỡ.

Bốn lão giả sau lưng Diệp Bắc Minh, trong mắt lộ ra sát ý.

“Nói nhảm với hẳn làm gì, lập tức bắt lại!“

Một lão giả mặt ngựa cười lạnh: “Chém đứt một tay, một chân, xem hẳn mạnh miệng thế nào!”

“Cấn thận, vừa rồi hình như tên nhóc này đã lợi dụng bí pháp gì đó”.

Một lão giả khác nhắc nhở: ‘Trong nháy mắt có thế bộc phát ra nội lực, giết một người canh giữ của giới thế tục chí vài giây”.

Lẵo giả mặt ngựa khinh thường: “Chắc hẳn là đốt cháy máu tươi, cưỡng ép bộc phát ra một kích trí mạng!”

“Lối đánh tự hủy hoại này học viện Thiên Thần chúng ta không một ngàn loại thì cũng có tám trăm”.

“Tôi cũng không tin, tên nhóc này còn có thể đánh thêm một kích như vậy!”

Lão giả mặt ngựa cười gằn.

Diệp Bắc Minh nghe thấy bốn chữ ‘học viên Thiên Thần’, trên người trong nháy mắt bộc phát ra sát khí kinh khủng: “Các người ở học viện Thiên Thần?”

“Vậy thì sao?”

Lão giả mặt ngựa lập tức ra tay.

Soạt!

Một móng vuốt khô khốc chụp về phía yết hầu Diệp Bắc Minh.

“Đúng thì phải chết!”

Một tiếng quát.

Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chém về phía móng vuốt lão giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK