Cùng lúc đó.
Trên một chiếc tàu sân bay của Hùng Quốc.
Đội thủy quân lục chiến của Hùng Quốc đang mặc quần cụt, luyện tập gánh nước trên tàu sân bay.
Hai binh lính Hùng Quốc mặt đầy hưởng thụ, nằm trên ghế trên bãi cát.
Hường thụ tắm nắng.
“Rosen, thoải mái quá, lại là một kỳ nghỉ tuyệt vời!”, một binh lính Lang Quốc cười, uống một hớp nước ngọt vị chanh.
Rosen đeo theo kính râm lớn: “Bob, ai nói không phải chứ?”
“Mối lần hành động đều giống như đang nghỉ phép vậy”.
“Chúng ta đến vùng biển của Long Quốc bao nhiêu lần rồi, đám người Long Quốc kia ngay cả một viên đạn cũng không dám bắn!”
Bob cười lớn: “Ha ha ha ha!”
“Thêm một năm nữa, tôi cũng sắp giải ngũ rồi”.
“Tôi sắp kết hôn với vị hôn thê của mình, đến lúc đó anh nhất định phải tới uống rượu mừng của chúng tôi đó”.
“Đương nhiên, vì tình bằng hữu giữa chúng ta, cạn ly”, Rosen giơ ly thủy tinh lẽn.
Hai người cụng ly.
Đoàng!
Bỗng nhiẽn.
Bầu trời truyền đến tiếng nố kịch liệt. Hỏa tiễn phá không trung!
Giây tiếp theo.
Vù vù vù!
Tàu sân bay truyền đến tiếng nố khủng khiếp, radio thông báo: ‘Tất cả chiến sĩ lập tức vào hàng…”
Đoàng!!!
Hỏa tiễn rơi xuống, nổ tung boong tàu sân bay.
Binh lính Lang Quốc chết cả mảng.
Những binh lính Lang Quốc may mắn sống sót xuyên qua cửa số nhìn về phía Long Quốc, không kìm được lạnh toát sống lưng.
Vô số chiến hạm lái tới, máy bay chiến đấu trên bầu trời vang dội.
Vừa nhìn liền không thấy bờ!
Đạn đại bác giống như hạt mưa, liều mạng bắn tới, nổ bùm trong nước.
Vốn là tàu sân bay nghỉ phép, trong nháy mắt biến thành địa ngục nhân gian.
“Long Soái, đại quân Hùng Quốc phía đông bị thất bại, đang rút lui về phía Gia Quốc!”
“Long Soái, tàu sân bay Lang Quốc phía nam bị thương nặng, bây giờ đang rời khỏi vùng biến của chúng ta”.
Diệp Bắc Minh đứng ớ đầu thuyền, vung tay: “Đừng bỏ qua cho người Lang Quốc, đánh chìm bọn họ!”
ii
Rõ!
n
Quan truyền lệnh kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Trong mât đều là ánh sáng sùng bái!!!
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Anh ta chỉ muốn hét lớn một tiếng, Long Soái lợi hại!
“Long Soái, chiến hạm của Thúy Quốc tan rã, đã thất bại hoàn toàn!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Chém chết hết, không chừa một mống!”
Rõ!
n
“Long Soái, Tượng Quốc đầu hàng!”
“Gió chiều nào xoay chiều đó, kẻ đầu hàng chém đầu hết, treo trên cột buồm!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Đồng thời, thông báo cho Tượng Hoàng, trong ba ngày đích thân đến gặp tôi giải thích hẳn hỏi”.
“Nếu không sáu trăm ngàn đại quân chiến đội Tu La lập tức chiếm Tượng Đô!”
Vang dội, ăn nói có khí phách!
Vô số các tướng sĩ của chiến đội Tu La cơ thế run rẩy, toàn thân nổi da gà.
Mặt đỏ tới mang tai, miệng thở hốn
hến!
Trong lòng lẩm bẩm hai chữ’Long Soái’.
Chiến hạm phá nước, nhanh chóng tiến về phía trước.
Đám người Phương Chấn đứng phía sau toàn thân run rẩy nhìn bóng lưng người đàn ông.
Bọn họ biết hôm nay sắp tạo nên lịch sử!
“Trời ơi, Long Soái… còn cứng rắn hơn cô Tu La! Loại khí phách này đến cô Tu La cũng không dám làm như vậy?”
Trong lòng Phương Chấn kêu gào.
Trong lòng toàn thế tướng sĩ chiến đội Tu La đều ở đây gào thét.
Cuộc chiến hôm nay quả thật sảng khoái chưa từng có.
Tất cả phần uất trong lòng đều phát tiết ra ngoài.
Lúc này.
Thủ đô Gia Quốc.
Một đám tầng lớp cấp cao Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc đang tố chức một tiệc rượu cao cấp.
Đột nhiên.
Một tướng quân lảo đảo xông vào: “Báo! Chuyện lớn không ổn rồi, Long Quốc ra tay”.
“Bốn nước liên quân thất bại toàn bộ!”
Trong nháy mắt.
Hội trường tiệc rượu yên lặng như
Khi ở Gia Quốc đang chấn động.
Dưới chân núi Côn Luân.
Cuồng phong gào thét, tuyết rơi phủ kín núi.
Một đám lão giả đang vội vã bước đi giữa vách núi, bên cạnh chính là vách đá vạn trượng, bọn họ như đứng trên đất bằng.
Một cô gái trong đám người kích động nói: “ông nội, chúng ta thật sự có thế tiến vào Côn Luân Khư sao?”
Côn Luân Khư.
Nơi vô số võ giả mơ ước.
Nghe nói, tiến vào nơi đó, võ đạo mới bắt đầu.
Ngàn năm qua, điều vô số gia tộc ẩn thế, gia tộc cổ Võ mơ ước chính là tiến vào Côn Luân Khư!
Nhưng tiến vào Côn Luân Khư quả thật còn khó hơn lên trời.
Đoàn người bọn họ cũng vì nhận được tin tức nơi này có cửa vào của Côn Luân Khư, cho nên mới tới điều tra.
Lão giả bên cạnh cau mày: “ở đây tìm chút đi”.
Thiếu nữ chu miệng nhỏ nhắn: “ông nội, chúng ta đã tìm nửa tháng rồi”.
“Cứ tiếp tục tìm như vậy, cũng chưa chắc có kết quả”.
Ánh mắt lão giả ảm đạm: “Chẳng lẽ võ giả bình thường như chúng ta thật sự không có cơ duyên tiến vào Côn Luân Khư sao?”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói kích động truyền tới: “Ông cụ, người, có người!!!”
Một võ giả run rẩy chí vào một hướng.
Soạt!
Mọi người nhìn sang, con ngươi co rút kịch liệt, chỉ thấy không khí phía trước chập chờn.
Lại bốn năm bỏng người đi ra.
Xôn Luân Khư!!!
II
“Là người từ trong Côn Luân Khư đi
ra!!!”
Đám người kích động, điên cuồng xông tới.
Khoảng cách mấy trăm mét, lập tức phóng đến.
Lẵo giả túm bả vai thiếu nữ, xông đến bên cạnh những bóng người kia.
Lúc này mới phát hiện, trước mặt là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào tím, còn có bốn lão giả đội mũ rộng vành.
Ánh mắt Diệp Phi Phàm lạnh băng: “Võ giả giới thế tục?”
Lão giả bước nhanh về phía trước, mặt đầy cung kính: “Đại nhân, mọi ngươi chính là cường giả từ trong Côn Luân Khư đi ra?”
“Nhà họ Lưu tôi muốn tiến vào Côn Luân Khư, xin các đại nhân tác thành!”
“Chỗ này là ba mươi viên đan dược thượng phấm, mời đại nhân vui vẻ nhận lây”.
Ống ta lấy từ trong ngực một hộp gổ đàn tử.
Cẩn thận mở ra.
Bốn lão giả đội mũ rộng vành còn chẳng buồn nhìn.
Giống như những đan dược thượng phẩm này là rác rười vậy.
“Phụt!”
Diệp Phi Phàm cười giễu cợt, bả vai rung kịch liệt: ”Ha ha ha ha, đan dược thượng phẩm, oa!”
“Đan dược thượng phẩm, đuổi ăn mày sao?”
“Đồ chơi này ớ Côn Luân Khư chó cũng không thèm ăn!!!”
Ầm!
Diệp Phi Phàm một cước đạp bay lão giả: “Lão già kia, ông coi cậu đây là ai ha?”
Phụt!
Lão gỉả phun ra một ngụm máu tươi, ngực lõm xuống, toàn bộ xương sườn đứt gãy.
Trong con ngươi thiếu nữ đều là máu tươi, cô ta gào thét: “Anh dám đánh ông nội tôi bị thương?”