Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba mươi viên đan dược Đế phấm giúp Diệp Bắc Minh điên cuồng kiếm ba mươi tỷ đồng!

“Trời ạ!”

Bên trong phòng đấu giá, mọi người đều hít sâu một hơi!

Chỉ có mấy chục người có được đan dược Đế phẩm nhanh chóng rời đi.

Diệp Bắc Minh lấy ra mười tỷ giao cho Tô Lê: “Tô tiểu thư, mười tỷ đủ rồi”.

“Tinh phách Yêu Thần là của tôi!”

Tô Lê lúc này mới chợt phản ứng lại: “Ấy… Được”.

Hoàn thành giao nhận, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô.

Đôi mắt Lục Đằng trầm xuống: “Thông báo cho ba vị Thái Thượng trường lão, lập tức chặn giết!”

“Lão đại, chờ tôi với!”

Chu Chí Cao nhanh chóng đuối theo.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc, hiện tại chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh là có thế giúp Lục sư tỷ của cậu khôi phục hình người!”

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Chân vừa bước ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô, không gian phía trước dường như đã bị sức mạnh nào đó khóa chặt!

Bước lên một bước!

Ầm!

Một luồng sức mạnh ngập trời nghiền ép xuống, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi lại.

Ầm!

Đường cái đằng trước phòng đấu giá nhà họ Tô trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một mảnh đất hoang vu.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Có người đánh nhau ở đây?”

“Nhằm vào người trẻ tuổi họ Diệp à?”

Đám người tu võ đi ra ngoài theo giật nảy mình.

Bọn họ nhìn về cuối đám khói bụi đầy trời!

Ba bóng dáng vô cùng già nua xuất hiện.

Một người mặc áo bào xanh lá! Một người mặc áo bào đen! Một người mặc áo bào tím!

“Đây là…

“Hít!”

Có người hít ngược một hơi khí lạnh: “Ba vị Thái Thượng trưởng lão của Thương Khung cung!”

“Lục Đằng gọi bọn họ đến?”

“Muốn giết người trẻ tuổi này sao?”

“Người trẻ tuổi kia có lai lịch gì thế, hình như gọi cái gì mà Diệp Bắc Minh… Chờ đã! Diệp Bắc Minh!”, có người chợt run lẩy bây.

Bên trong phòng đấu giá, mọi người đều bị tinh phách Yêu Thần hấp dẩn.

Ngay từ đầu không phát hiện ra vấn đề của tên này.

“Trời ạ, không phải là tên Diệp Bắc Minh đã diệt bốn gia tộc Thượng cố kia đấy chứ?”

“Cái gì?”

“Hóa ra là anh ta!”

Khắp cửa chính phòng đấu giá nhà họ Tô xôn xao.

Giờ phút này, giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Ba tên Ngụy Thần Đế!”

“Ngụy Thần Đế?”

Diệp Bắc Minh nhìn ba lão già ở phía xa: “Cái gì là Ngụy Thần Đế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư: “Dưới cảnh giới Thần Đế, trên cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong!”

“Bởi vì phép tắc của thế giới, tại Đại Lục Chân Võ, người tu võ không thể trở thành Thần Đế”.

“Chỉ có đến Đại Lục Thượng cổ mới có thể bước một bước kia”.

“Cảnh giới của ba lẫo già này đủ rồi, nhưng vì phép tắc không cho phép nên không phải Thần Đế chân chính”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đã hiểu”.

Bị ba lão già nhìn vào, Diệp Bắc Minh có cảm giác đang bị thú dữ nhìn chằm chằm.

Rất nguy hiếm!

Lục Đằng cũng ra khỏi phòng đấu giá: “Diệp Bắc Minh, giao tinh phách Yêu Thần cùng tất cả đan dược và đồng tiền trên người cậu ra đây!”

“Sau đó đi đến trước mặt Lâm Tiêu dập đầu một trăm lần, lão phu có thể cân nhắc cho cậu chết nhanh gọn!”

Ý lạnh vô hình quét tới: “Nếu không, lão phu nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn cậu, để cậu hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết!”

Một giây sau.

Một giọng nói khác vang lên: “Diệp công tử, chỉ cần anh không bước ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô, bọn họ sẽ không dám làm vậy với anh”.

Tô Lê mỉm cười đi tới.

Khuôn mặt già nua của Lục Đằng đen như đít nồi: “Tô tiểu thư, cô muốn nhúng tay vào ân oán giữa chúng tôi sao?”

Khuôn mặt Tô Lê bình tĩnh: “Lục cung chủ, tôi nhúng tay đấy, ông có thế làm gì chứ?”

Lục Đằng nổi trận lôi đình: “Tô

Lê!”

“Cô đừng tường rằng nhà họ Tô có bối cảnh Đại Lục Thượng cố thì Thương Khung cung chúng tôi sẽ sợ

cô!”

Tô Lê mỉm cười: “Hiện giờ Diệp công tử còn đang trong phạm vi phòng đấu giá nhà họ Tô, nếu Lục cung chủ không sợ thì cứ ra tay”.

‘Cô!

Lục Đằng tức giận, á khẩu không trả lời được.

Quả thực, vừa rồi ba vị Thái Thượng trưởng lẫo ra tay đã khiến Diệp Bắc Minh lùi về phòng đấu giá nhà họ Tô.

Bọn họ quả thực không dám ra

tay!

Nhưng.

Chỉ cần Diệp Bắc Minh dám ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô một bước, anh chắc chắn sẽ phải chết!

Tô Lê không đế ý tới Lục Đằng mà mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp công tử, tôi đã chuẩn bị rượu ngon trà ngon, xin mời anh qua ngồi một chút?”

Đôi mắt đẹp của cô ta lấp lóe, quét qua quét lại cơ thế Diệp Bắc Minh.

Trên người Diệp Bắc Minh lại có đan dược Đế phẩm, còn là chín đan văn.

Cô ta cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Cho nên, vì Diệp Bắc Minh mà đác tội Thương Khung cung cũng chẳng tiếc!

Lục Đằng nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh, giận dữ tới cực điếm: “Chẳng lẽ hôm nay kẻ này sẽ chạy được một kiếp sao?”

“Hận! Tôi hận!”

“Lâm Tiêu, con trai bố! Nếu hôm nay không thế báo thù được cho con, bố đã thua thiệt con quá nhiều!”

Ánh mắt nhin chằm chằm Diệp Bắc Minh, chỉ muốn xé xác anh ra!

Tô Lê nhắc nhở một câu: “Diệp công tử, đi thôi, chờ thêm chút nữa thì trà sẽ lạnh đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK