Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên cái bàn cao thờ phụng tổ tiên, một cái hộp màu đen đột nhiên chấn động.

“Sao lại thế này?”

“Thương Lăng Vân đã yên lặng mấy ngàn năm, sao đột nhiên lại có động tinh?”

Mười mấy nhân vật cấp cao của nhà họ Lăng đều ngây ra.

Một lão glà nhíu mày lại: “Thương Lăng Vân là thần khí đứng đầu, nó có dao động gì đó… Trừ khi…

“Trừ khi là cảm nhận được thần khí giống nó xuất thế!”

Mọi người sửng sốt.

Một lão già mặc áo bào trắng nhíu mày: “Chẳng lẽ có người sử dụng thần khí sao?”

“Mau, mau đi thăm dò cho tôi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”

Một lát sau.

Một người đàn ông trung niên vội vàng vọt vào: “Các vị lão tổ, có chuyện lớn xảy ra rồi!”

“Nói!”

Ánh mắt mười mấy lão già trầm xuống.

Người đàn ông trung niên run lên: “Kiếm Thần của nhà họ Giang xuất quan, ông ta đã điều động kiếm Thí Thần đi giết Diệp Bắc Minh cách đó hàng trăm ngàn dặm!”

“Cái gì?”

Mười mấy lão già đều ngây người.

Lão già mặc áo bào trắng kia lại hít một hơi lạnh: “Kiếm Thí Thần? Sao có thể!”

“Tương truyền thanh kiếm này vô cùng nối tiếng ở Đại Lục Thượng cổ, năm đó bởi vì nhà họ Giang có tài liệu rèn luyện ra nó cho nên mới bị đuổi giết!”

“Nhà họ Giang lại có thể rèn ra một thanh kiếm Thí Thần mới ư? Như vậy, Diệp Bắc Minh xong đời

rồi…”

Nhà họ Ngạo, ở sâu bên trong.

Trong một tòa bảo tháp cổ xưa.

Trên tầng cao nhất của bảo tháp có ba lão già đang ngồi khoanh chân.

Phía trước thờ phụng một thanh bảo đao màu đen cực kỳ bá đạo!

Đột nhiên.

Bảo đao màu đen kịch liệt chấn động, bay thẳng lên cao!

Nếu không phải trong bảo tháp có ký hiệu trận pháp khởi động, ngăn cản nó lại.

Nó đã sớm phá không lao đi rồi!

“Đao Ngạo Thiên có phản ứng? Sao lại thế này!”

Ánh mắt của ba lão già co rút lại.

Nhà họ Dạ, trong một cung điện cố xưa.

Nơi này không ngừng có hương khói, chỗ sâu nhất thờ phụng thanh kiếm Tru Tà của tổ tiên nhà họ Dạ!

Ầm!

Đột nhiên.

Kiếm Tru Tà phát ra một tiếng kiếm kêu, không ngờ lại chủ động ra khỏi vỏ.

“Sao kiếm Tru Tà lại đột nhiên thức tỉnh? Mau đi tra!”

Nhà họ Dạ hoàn toàn chấn động.

Gần như cùng lúc đó.

Nhà họ Chu, nhà Đạm Đài cũng đều xảy ra những chuyện giống y như vậy.

Không chỉ là bọn họ, mà trong các tông môn khác cũng đều xảy ra chuyện tương tự.

“Lập tức phái người đi thăm dò!”

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Sau một lát.

Bọn họ nhận được đến một tin tức đáng sợ!

Kiếm Thần của nhà họ Giang xuất quan, khởi động kiếm Thí Thần lao về hướng Thanh Huyền Tông, chuẩn bị giết chết Diệp Bắc Minh!

“Cái gì?”

“Nhà họ Giang đã luyện ra kiếm Thí Thần thành công ư?”

“Sao có thể!’

Vô số người ngây ra, vô cùng hoảng sợ.

Tất cả đều nhìn về phía phương hướng của Thanh Huyền Tông, ai nấy đều có vẻ mặt đồng tình: “Kiếm Thí Thần xuất hiện, Thanh Huyền Tông xong rồi, Diệp Bắc Minh… cũng xong rồi…”

Thanh Huyền Tông, trong đại điện của Nguyệt Phong.

La Vãn Vãn ngồi uống trà: ‘Vê sau đừng gọi tôi là củ cải nhỏ nữa, anh nhớ kỹ cho tôi!”

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Được rồi, củ cải nhỏ!”

“A!”

La Vãn Vãn phun ra một ngụm nước trà.

Nhan Như Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu Diệp đừng trêu chọc cỏ ấy nữa, cậu không nghĩ về chuyện tôi vừa nói một chút nào sao?”

“Chúng tôi quả thật đến từ Tinh Cung, cả Đại Lục Chân Võ chỉ có Tinh Cung mới có được lực lượng đi đến Đại Lục Thượng cổ!”

“Chỉ cần là người tu võ có được thực lực rời khỏi Đại Lục Chân Võ, chắc chắn sẽ phải thông qua Tinh Cung”.

“Cậu không muốn suy nghĩ sao?”

Nhan Như Ngọc mỉm cười.

Diệp Bắc Minh đang định từ chối.

Bỗng nhiên.

Trong đầu truyền đến một giọng nói: “Nhóc con, có nguy hiếm!”

“Có một thanh kiếm, là thần khí cao cấp đang lao về phía Thanh Huyền Tông!”

“Hình như mục tiêu của nó chính là cậu!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ.

Anh cũng có chung ý thức với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tôi nhìn thấy rồi!”

Anh trực tiếp đứng dậy, đi ra bên ngoài đại điện: “Cô Nhan, cô La, các cô chờ tôi một lát, tôi còn có chút việc!”

Nhan Như Ngọc nhướng mày: “Cậu làm sao vậy?”

Vừa dứt lời, một miếng ngọc bội trước ngực Nhan Như Ngọc đột nhiên loé sáng.

Cô ta biến sắc: “Có nguy hiếm!”

Sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng của Diệp Bắc Minh: “Không thế nào? Chắng lẽ cậu ta còn có thể cảm nhận được nguy hiếm trước cả mình?”

Cô ta vội vàng đứng dậy, đuổi theo Diệp Bắc Minh.

La Vẫn Vãn ngây người ra: “Chị Nhan, hai người làm sao vậy?”

Cô ta cũng lập tức theo sau.

Vừa mới đi ra khỏi đại điện, chỉ thấy một luồng sáng vàng giống như sao băng cắt qua trời cao, lao về phía Thanh Huyền Tông!

“Đó là cái gì?

Trong Thanh Huyền Tông, vô số người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, ai nấy cũng đều cảm nhận được một loại sát ý khủng bố bao phủ toàn bộ Thanh Huyền Tông.

“Minh Nhi!”

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhanh chóng chạy tới nơi!

Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, Tô Thanh Ca cũng vội vàng chạy tới.

Bọn họ đều kinh ngạc nhìn kiếm Thí Thần trên không trung!

Khuôn mặt già nua của Thạch Thiếu Giang vô cùng nghiêm nghị: “Tông chủ, thanh kiếm này có lai lịch

gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK