Cộng thẻm Tân Viễn Sơn thì có tổng sáu bóng người lao về hướng Diệp Bắc Minh.
Tân Viền Sơn nhe răng cười: “Diệp Bắc Minh, ông đây không tin cậu có thế khôi phục chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, chẳc chắn cậu đang miễn cưỡng chống đõ”
“Nhà họ Tân của tôi bị cậu biến thành dáng vẻ này, cậu chết đi cho tôi!”
Diệp Bắc Minh lười nhìn Tân Viền Sơn dù chỉ một cái.
Anh nâng tay lên chém một kiếm ra ngoài!
Năm cái đầu của Võ Thánh sơ kỷ bay lên cao!
Con ngươi Tân Viên Sơn co rút lại, sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất: “Vì sao! Ông trời ơi!”
“Vì sao phải đối xử với nhà họ Tân của tôi như vậy?”
“Không! Không! Không!”
Ồng ta ngửa mặt lên trời thét dài, đôi mắt chảy ra huyết lệ.
Phập!
Diệp Bắc Minh lười nghe ông ta gào rống.
Anh chém ra một kiếm!
Cái đầu của Tân Viễn Sơn bay lên cao rồi rơi xuống đất.
Mãi cho đến chết, trên mặt Tan Viên Sơn vẫn là vẻ không cam lòng, nhà họ Tân bọn họ đã xong rồi sao?
“Trời!”
Tỉẻu Long Chiến hít một hơi lạnh: “Rút lui, mau bỏ đi!”
Đám người nhà họ Phương và nhà họ Chu cũng sợ tới mức ba hồn chẩn động, bảy phách thăng thiên!
Mọi người binh bại như núi, điên cuồng chạy ra khỏi thành Võ Đế.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đuổi theo như thần chết!
Vạn Lăng Phong quát lên một tiếng lớn: “Các anh em, giết hết đám phế vật này cho tôi, không để lại một kẻ nào hết!”
“Cùng nhau ra tay, đánh một trận với thiếu chủ!”
Lâm Thương Hải tức giận rống lên: “Diệt gia tộc người thủ hộ, lập ra danh tiếng bất bại!”
“Giết!”
Tiếng gầm ngập trời!
Dưới màn đêm, khắp nơi trong thành Võ Đế đều là tiếng gào thét!
Diệp Bẳc Minh sử dụng tháp Càn Khôn Trấn Ngục, phạm vi mấy chục ngàn mét đều được bao phủ ở dưới mắt anh.
Không có một người nào có thế trốn thoát được!
Đây là một bữa tiệc giết chóc!
Trong thành Võ Đế vô cùng yên tĩnh, ở trên đường toàn là phần còn lại của cơ thế mất tay chân!
Thỉ thế đầy đất!
Máu chảy thành sông!
Trong không khí tràn ngập mùi máu, đám người tu võ đứng xa xa xem cuộc chiến đều run rấy.
Nửa giờ sau, toàn bộ người tu võ của gia tộc cổ võ đều đã bị giết hết.
Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm
sau.
Mùi máu tươi nồng đậm vẫn kinh khủng như trước, mãi không tiêu tan!
Thi thểởtrẻn đường đã bị những người tu võ khác dọn dẹp sạch.
Vô số người dùng nước cọ rửa mặt
đất.
Một lần lại một lần!
Nhưng vần không thế che dấu mùi máu tươi khủng bố kia.
Trong Vạn Bảo Lâu.
Diệp Bắc Minh đang chữa trị cho đám người bị thương.
Anh đưa tay ra truyền đam dược cực phẩm xuống đế mọi người chữa thương.
Một cánh tay của Vạn Lăng Phong hoàn toàn biến mất.
Đường Thiên Ngạo mù một con mắt.
Lâm Thương Hải trúng hơn mười đao, hấp hối, suýt nữa thì chảy cạn máu.
Lăng Thi Âm bị nội thương!
Diệp Bắc Minh đều chữa trị lần lượt cho bọn họ.
“Lăng Phong, ông yên tâm, tôi sẽ tìm được thuốc nối liền tay chân gãy!”, Diệp Bắc Minh mờ miệng.
Vạn Lăng Phong sang sảng cười: “Ha ha ha, có thể kề vai chiến đấu với thiếu chủ, cho dù có chết cũng đáng !”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Đường Thiên Ngạo: “Đường Thiên Ngạo, con mắt này của ông cứ coi như tôi nợ ông!”
Khóe miệng Đường Thiên Ngạo chảy ròng ròng máu tươi: “Ha ha, một con mắt mà thôi, đối một vị trí võ lâm minh chủ, mẹ nó rất có lời!”
“Cảm ơn mọi người!”
Diệp Bâc Minh lắc đầu.
Tất cả đều không thế diễn tả được!
Anh tiếp tục chữa thương cho những người khác.
Cho đến khi mặt trời mọc.
“Thiếu chủ, bên ngoài có người cầu kiến”.
Một hộ vệ kéo cơ thế bị thương đi tới: “Anh ta nói mình là thư ký Tiền, muốn gặp ngài”.
“Thư ký Tiền?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Để anh ta tiến vào”.
“Vâng!
II
Một lát sau.
Thư ký Tiền tiến vào Vạn Bảo Lâu, cả người anh ta đầm đìa mồ hôi.
Vô cùng sợ hãi!
Hai chân không nhịn được mà run
Máu tươi và thi thể bên ngoài khiến người đã nhìn quen như anh ta cũng suýt nữa nôn ra!
Vào lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, anh ta chí cảm thấy một cảm giác lạnh như băng đập vào mặt!
Thư ký Tiền biết không phải nhằm vào mình, nhưng anh ta vẫn có một loại ảo giác, người mà mình đang đối mặt không phải Diệp Bắc Minh!
Mà là một thần chết nắm trong tay tất cả!
“Long… Long Soái, gia tộc người thủ hộ thật sự xong rồi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Từ giờ trờ đi, Long quốc chắc sẽ không có gia tộc người thủ hộ nữa đâu”.
“Mấy gia tộc người thủ hộ còn lại, hoặc là giải tán, hoặc là bị giết!”
Thư ký Tiền run rẩy, vội vàng nói: “Long Soái, không thế giết hết gia tộc người thủ hộ được!”
“Ồ? Hội trưởng lão muốn ngăn cản
tôi?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày lại.
Thư ký Tiền vội vàng nói: “Long Soái, tuy gia tộc người thủ hộ hoành hành ngang ngược, chiếm cứ gần hết tất cả tài nguyên võ đạo của Long quốc!”
“Nhưng theo ý nghĩa nào đó mà nói, gia tộc người thủ hộ quả thật cũng đang bảo vệ Long quốc!”
“Nếu gia tộc người thủ hộ bị giết hết toàn bộ, võ giả các quốc gia khác sẽ tiến quân thần tốc, không kiêng nể gì mà tiến vào Long quốc!”
“Đến lúc đó sẽ là một tai nạn ngập đầu với người bình thường!”
Thư ký Tiền tạm dừng một chút.
Sau đó nghiêm túc nói: “Thậm chí, có thế dao động căn cơ của Long quốc!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Dao động căn cơ của Long quốc?”
“Chẳng lẽ gia tộc người thủ hộ chính là căn cơ của Long quốc sao?”
“Bọn họ nẳm trong tay hơn 90% tài nguyên võ đạo, người tu võ bình thường muốn tăng cấp, căn bản không có hy vọng!”
“Thứ mà gia tộc người thủ hộ bảo vệ căn bản không phải Long quốc, mà là chính bon ho!”
“Tôi cho rằng, gia tộc người thủ hộ bị giết mới là chuyện tốt đối với Long quốc!”
Diệp Bắc Minh căn bản không hề khách khí.
Sau khi anh nói xong!
Thư ký Tiền ngây người.
Một lúc lâu sau, anh ta mới cười khổ một tiếng: “Long Soái, tôi thừa nhận ngài nói rất đúng”.
“Đối với võ giả mà nói, gia tộc người thủ hộ quả thật là u ác tính”.
“Nhưng quả thật bọn họ cũng bảo vệ giới võ đạo của Long quốc mà!”
Diệp Bẳc Minh cười: “Thư ký Tiền, cậu trở về nói cho hội trưởng lão biết”.
“Giới võ đạo của Long quốc không gia tộc người thủ hộ bảo vệ!”