Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại tướng quân chết trận?”

“Nói hươu nói vượn, đại tướng quân là người anh dũng thiện chiến nhất đế quốc Thanh Long ta, sao có thế chết trận?”

“Dưới trướng đại tướng quân còn có một trăm ngàn quân, bọn họ phụng mệnh đi giết Diệp Bắc Phong, sao có thể bị diệt toàn bộ!”

“Mày có biết, mê hoặc lòng quân, dao động triều chính là tội lớn, tru di chín tộc!”

Mấy chục đại thần gào lên.

Có người trực tiếp khiến trách: “Có ai không, kéo người này ra ngoài chém!”

Sắc mặt Hoàng đế Thanh Long vô cùng âm trầm, con ngươi bắn ra ánh mắt cực kỳ dọa người: “Tất cả đều im miệng cho ta, trẫm ở chỗ này, ai dám hạ lệnh giết người?”

Tất cả mọi người sững sờ.

Hoàng đế Thanh Long nhìn chòng chọc vào tên lính này: “Trẫm mệnh lệnh ngươi nói ra hết thảy ngươi biết đến, một chữ cũng không được giấu giếm!”

“Vâng, bệ hạ!”

Binh sĩ quỳ trên mặt đất, bị dọa đến cả người run rẩy: “Là tên sát thần Diệp Bắc Phong, một mình tên đó giết chết trăm ngàn người, chém rơi đầu Đại tướng quân…”

Một năm một mười nói ra toàn bộ những gì xảy ra tại nhà họ Phương.

Vén vẹn ba phút, toàn bộ triều đình hoàn toàn tĩnh mịch!

Khiếp sợ!

Hoảng sợ!

Sợ hãi!

Thời gian như thế ngừng lại.

Không ai khép được miệng.

Một giây sau.

“Hít hà!”

Vô số tiếng hít thở dồn dập truyền

đến.

Khuôn mặt Hoàng đế Thanh Long tràn ngập khiếp sợ, quát lên một tiếng lớn: “Trẫm! Khong! Tin!!!”

Ông ta cắn răng, rít ra từng chữ một: “Đại tướng quân của trầm không thể chết được, đội quân một trăm ngàn người, đây chính là một trăm ngàn quân đay!”

“Dù Diệp Bắc Phong có mạnh tới đâu cũng không có khả năng giết hết một trăm ngàn quân đội!”

Đột nhiên.

Ngoài cửa lớn Hoàng cung truyền đến âm thanh như sấm sét: “Hoàng đế Thanh Long, mau ra đây nhận lấy cái chết!”

Vù!

Giờ phút này, tất cả đại thần đều kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía cửa chính Hoàng cung.

Hoàng đế đế quốc Thanh Long run lẽn.

Ông ta suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Vất vả ốn định lại thân thể, ông ta chỉ tay về phía cửa lớn Hoàng cung: “Diệp Bắc Phong đánh tới đại nội Hoàng cung?”

Cùng lúc đỏ.

Cửa chính hoàng cung Thanh Long, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay đi tới!

Quân Cấm vệ canh giữ cửa cung đều sợ ngây người.

Bọn họ như tập thế hóa đá, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh!

Từ khi đế quốc Thanh Long được thành lập đến bây giờ, chưa từng xảy ra chuyện không hợp lẽ thường như vậy.

Đù má!

Một người trẻ tuổi cầm trong tay một thanh kiếm gãy mà dám đánh tới cửa chính Hoàng cung?

Nói ra ai dám tin chứ!

Một giây sau.

Một tiếng hét lớn điên cuồng truyền ra: “Diệp Bắc Phong, thật ngông cuồng!”

“Nơi đây chính là hoàng cung đế quốc Thanh Long của ta, mày dám đến dây giương oai?”

“Toàn thế quân Cấm Vệ ra tay, giết chết kẻ này!”

Sau đó, hơn chục ngàn quân cấm Vệ lao tới từ bốn phương tám hướng.

Đây chí là số quân Cấm Vệ đóng ở cửa cung thứ nhất!

Từ hoàng cung đế quốc Thanh Long vào đến điện Kim Loan.

Tống cộng có hơn mười cửa cung!

Mấy trăm ngàn quân Cấm Vệ canh giữ!

Kẻ này tuyệt đối đến tìm chết!

Hơn mười ngàn người vây quanh Diệp Bắc Minh như nêm cối, anh quả quyết huy kiếm Đoạn Long, huyết khí toàn thân vọt tận trời!

Gào rống!

Sát khí kinh khủng ngưng tụ thành hư ảnh huyết long, khí thế quả thực như muốn áp sập cả trời cao!

Phụt!

Một mảnh biến máu khủng bố nổ tung!

Kiếm khí rơi xuống, giết ra một con đường nhuốm máu, đi thông vào sâu bên trong Hoàng cung.

Đám quân cấm Vệ kia đều sợ choáng váng.

Mới có một kiếm mà thôi, thế mà đã chém giết hơn ngàn người, con mẹ nó, đây còn là người sao?

“Ngăn tên kia lại!”

Tướng lĩnh trông cửa hoảng sợ rống to.

Diệp Bắc Minh tiếp tục huy kiếm, đôi mắt lạnh lẽo, như thế một tôn sát thần, không hề có ý hạ thủ lưu tình!

Chưa đến ba phút, máu đẫ chảy thành sông!

Cửa cung thứ nhất, bị đánh hạ!

Trong điện Kim Loan.

Một tên thái giám xông tới, mặt mũi tràn đầy sợ hãi: “Bệ hạ, cửa cung thứ nhất bi đánh ha”.

“Cái gì?1

Hoàng đế Thanh Long không thể ngồi yên được nữa: “Sao có thế, cửa cung thứ nhất có hơn mười ngàn quân Cấm Vệ, bọn họ đều làm gì?”

Thái giám sợ hãi đáp: “Tất cả đều bị Diệp Bẳc Phong giết…”

Điện Kim Loan lại một lần lâm vào sự yên tĩnh như chết!

Hơn mười ngàn quân cấm Vệ tất cả đã bị giết?

Lúc này.

Trong lòng tất cả mọi người đều sinh ra một suy nghĩ hoang đường: “Không lẽ kẻ này thật sự là sát thần giáng lâm trần gian sao?”

Hoàng đế Thanh Long giận dữ hét: “Mời Đại Quốc Sư đến, mau mời Đại Quốc Sư!”

Đồng thời.

Diệp Bắc Minh đánh thẳng một mạch vào trong hoàng cung đế quốc Thanh Long.

Một đường thông suốt!

Hoàn toàn không ai có thế ngăn

cản.

Đột nhiên.

Một hơi thở khủng bố lao về phía Diệp Bẳc Minh, anh khẽ điểm chân, bay nhanh tránh đi!

“Loảng xoảng!

Không khí nổ tung, đằng trước Diệp Bắc Minh xuất hiện một cái hố to đường kính mười mấy mét.

Một giây sau.

Một người đàn ông nho nhã đạp không tới, đứng trên nóc một tòa đại điện nhìn xuống Diệp Bắc Minh, chế giễu: “Vật nhỏ, hoàng cung đế quốc Thanh Long không phải chỗ mày có thế tới!”

“Trò hề này nên kết thúc ở đây, mày là người đầu tiên, cũng là người duy nhất giết được vào tới đây”.

“Có thể để lão phu tự mình ra tay giết chết, cũng xem như vinh hạnh của mày”.

Người này chính là Đại Quốc Sư đế quốc Thanh Long, Trần Huyền Lề!

“Là Đại Quốc Sư!”

“Trần quốc sự là tu vỉ Võ Đế đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Võ Thần có một bước xa, tên chó này chết chắc rồi!”

Binh lính xung quanh kích động, hoan hô.

Ầm!

Bóng sét trùng điệp!

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Trần Huyền Lễ, đánh một kiếm về phía ông ta.

Trần Huyền Lễ ngây người, suýt chút nữa bị hốt hoảng đến há miệng.

Kẻ này lấy dũng khí ở đâu ra?

Dám chủ động ra tay với ông ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK