Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không còn gì nữa thì cút đi cho tôi!”

Đám võ glả ở đây đều nhìn sang người bên cạnh mình, tim cũng sắp nố tung!

“Thanh niên đó là ai thế?”

“Lại dám ngông cuồng như vậy?”

“Đó là cung Thương Khung đấy! Sao nó dám?”

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người.

Cung Thương Khung xám mặt rời đi!

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt đám Cự Kình Bang: “Chưa nói xong, tiếp tục nói đi!”

Một đám trưởng lão Cự Kình Bang sợ tới mức quỳ xuống: “Đại nhân, chúng tôi đến hơi trễ”.

“Tình hình cụ thế tôi cũng đã nói cho cậu biết rồi”.

“Chuyện trước đó nữa thì chỉ có Ngũ Phi biết!”

“Đúng đúng đúng, Ngũ Phi đến sớm hơn chúng tôi!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ngũ

Phi?”

“Nó!”

Người Cự Kình Bang chỉ về phía Ngũ Phi đang nằm dưới đất với gương mặt xám như tro tàn.

Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh đảo qua.

Ngũ Phi sợ tới mức cả người run run: “Đại nhân, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa”.

“Tôi với hai cô gái đó không có ân oán gì, thậm chí tôi còn muốn mời họ đến Cự Kình Bang làm khách nữa mà!”

“Anh ta nói dối!”

Đột nhiên, giọng một cô gái vang lên.

Ngũ Phi sợ tới mức sắc mặt trờ nên dữ tợn: “Trần Huân Nhi, nếu mày dám đặt điều nói bậy, bố mày giết hết cả nhà mày!”

“Má nó! Má nó! Câm miệng, má nó mày câm miệng cho tao…”

Ngũ Phi sợ phát điên lên được!

Trần Huân Nhi cắn răng, cơ thể mềm mại run run.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng liếc sang Ngũ Phi, gã ta nuốt nửa câu sau xuống.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Trần Huân Nhi: “Xảy ra chuyện gì, nói!”

Trần Huân Nhi lên tiếng: “Khi đó hai chị ấy đang trôi trên biến, là thuyền của chúng tôi cứu họ lên bờ’.

“Thuyền của chúng tôi vừa cập cảng, thì Ngũ Phi đã dẳn người tới ức hiếp bố tôi”.

“Chị Nhược Giai và chị Tôn Thiến không thế nhìn nổi nên ra tay giúp chúng tôi một phen”.

“Còn lấy ra đan dược chữa thương, nhưng Ngũ Phi lại khăng khăng nói hai chị ấy trộm đan dược của Cự Kình Bang, còn muốn bắt họ vê…

Diệp Bắc Minh nhìn sang Ngũ

Phi với ánh mắt lạnh như băng!

Thuật sưu hồn!

Tất cả đều hiện lên ngay trước mắt.

“Mày dám gạt tao?”

Kiếm Đoạn Long trong tay không hề do dự chém tới!

Ngũ Phi há miệng: “Không… Được…”

Phụt!

Một đám mây máu nổ tung!

Diệp Bắc Minh không hề dừng tay, bỗng nhiên xuất hiện giữa đám Cự Kình Bang!

Giết sạch tất cả trong nháy mắt!

Từng bước đi tới trước mặt Trần Đại Dũng, Thập Tam Châm của Quỷ Môn cắm xuống, nối liền cánh tay của ông ta.

Mấy viên đan dược nhét vào miệng cho Trần Đại Dũng nuốt xuống!

Trần Đại Dũng hết sức kinh ngạc: “Cánh tay tôi… Có thế cử động được rồi ư?”

Diệp Bắc Minh quay sang nhìn Cổ Thông Thiên một cái: “Cổ lão, giúp tôi một việc đi”.

Cố Thông Thiên sửng sốt, gật đầu: “Cậu Diệp cứ nói!”

Vẻ mặt tất cả mọi người đều kinh ngạc, với thân phận và địa vị của Cố Thông Thiên mà phải dùng xưng hô tôn kính như “cậu” với Diệp Bắc Minh!

“Những người này đều là bạn tôi, tôi không muốn họ chịu bất kì một sự thương tổn nào!”

Diệp Bắc Minh chỉ vào nhóm Trần Đại Dũng và Trần Huân Nhi.

cổ Thông Thiên gật đầu: “Được,

tôi hiểu”.

“Xem như tôi nợ ông một ân tình”.

Sau khi đế lại những lời đó, một con Huyết Long phóng lên cao, đi sâu vào biến rộng.

Chỉ đế lại những người xem với vé mặt đầy chấn động!

“Thanh niên đó rốt cuộc là ai vậy?”

“Đáng sợ quá ấy chứ, cả cung Thương Khung cũng không sợ?”

“Lá gan ở đâu ra thế không biết, chẳng lẽ là người từ đại lục Thượng Cố xuống ư?”

Rất nhiều người phỏng đoán.

Lúc này, người của cung Thương Khung vừa đi đã quay lại!

Một đám sắc mặt khó coi đến lạ!

Một ông lẫo trong số đó nhìn về phía Cổ Thông Thiên, cắn răng nói: “Cổ Thông Thiên, chuyện này ông phải giải thích rõ ràng cho cung Thương Khung!”

Cổ Thông Thiên cười lạnh: “Lão phu giải thích với các người cái gì?”

“Người, không phải do tôi giết!”

“Ông!”

Vẻ mặt người cung Thương Khung đầy tức giận.

Lão già kia nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng ông nói mình có quen nó!”

“Nói, rốt cuộc nó là ai?”

CỐ Thông Thiên liếc mắt nhìn người cung Thương Khung một cái: “Nói cho các người biết cũng không sao, cậu ấy tên là Diệp Bắc Minh!”

Diệp Bắc Minh?’

Người cung Thương Khung sửng

sốt!

Các võ giả khác thì đầy dấu chấm hỏi!

Diệp Bắc Minh?

Ai cơ?

Đó giờ chưa từng nghe nói!

Đột nhiên, ông lão vừa lên tiếng hoảng hốt ngẩng đầu: “Chẳng lẽ… Chính là Diệp Bắc Minh đó?”

“Không sai, chính là kẻ một mình diệt sạch các gia tộc thượng cổ như nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Giang, nhà họ Dạ! Diệp Bẳc Minh!”

cổ Thông Thiên gật đầu.

“Hít!”

Đám trưởng lão của cung Thương Khung hít sâu một hơi, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cái định mệnh!”

Là nó!

cả cảng Tê Vân đều sôi trào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK