Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Suýt!”

Mã trướng lão, Vương trưởng lão, Ân Hồng Mai hít khí lạnh.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ!

Bước ra một bước, đến trước ba người.

Săc mặt Mã trưởng lão tái nhợt, cười gượng: “Bắc Minh, cậu là hạt giống của Thanh Huyền Tông chúng ta!”

“Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là Thánh Tử của Thanh Huyền Tông, tông chủ kế tiếp…”

“À không, sau này cậu chính là tông chủ của Thanh Huyền Tông…”

Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “ồn

ào!

»»

Chém kiếm Đoạn Long xuống, khí tức bạo ngược!

Mã trưởng lão há miệng định hét lớn, nhưng không phát ra được tiếng nào!

Phập!

Một làn sương máu bùng nổ!

Vương trưởng lão sợ đến quay người muốn bỏ chạy, Diệp Bắc Minh giơ tay ném kiếm Đoạn Long, đâm chết ông ta!

Ân Hồng Mai sợ đến bò dưới đất, muốn cầu xin tha nhưng không biết phải nói gì!

Hàm răng run run lập cập thốt ra hai chữ: ‘Tha mạng…”

Diệp Bắc Minh cúi nhìn Ân Hồng Mai: “Bà rất thích phế đan điền của người khác phải không?”

Giơ chân, dẫm về phía bụng của Ân Hồng Mai!

Phập!

Đan điền của Ân Hồng Mai bị dẳm vỡ vụn, bà ta đau đến giãy dụa dữ dội: “A… đan điền của tôi, đan điền của tôi bị phế rồi!”

“Diệp Bắc Minh, tôi đã biết sai rồi, cậu đã chém một cánh tay của tôi!”

“Bảy giờ lại phế đan điền của tôi, cũng nẻn tha cho tôi rồi chứ?”

Diệp Bắc Minh cười: “Người phụ nữ và mấy sư tỷ của tôi, bị bà chém đứt kinh mạch chản tay, bị phế đan điền!”

“Bà hỏl xem bọn họ có tha cho bà không?”

Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Khương Tử Cơ, Vương Như Yẽn, Liều Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào mặt lạnh như băng!

Ân Hồng Mai biết mình chết chắc rồi, bà ta cay độc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, cho dù bà đây chết thì đã làm sao?”

“Một mình tao chết cũng không quan trọng, mấy người phụ nữ của mày coi như bị phế hoàn toàn rồi!”

“Ha ha ha!”

Bà ta cười lớn điên cuồng: “Tao được hời rồi, tao không thiệt!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Yên tâm, tất cả người nhà họ Ân của bà sẽ được chôn theo bà!”

Ân Hồng Mai tỏ vẻ mặt không tin: “Ha ha, mới vừa nãy tao đã truyền tin

về”.

“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người nhà họ Ân bỏ đi, bây glờ mày đến nhà họ Ân cũng khõng kịp!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi tiêu diệt toàn tộc nhà họ Ân, còn cần phải đến tận nhà ư?”

Liền sau đó!

Diệp Bẳc Minh đâm một nhát kiếm vào tim của Ản Hồng Mai, máu tinh chảy ra!

Anh không hề chậm trễ, trực tiếp sử dụng Huyết Mạch Chú Sát!

Vù!

Máu tinh của Ân Hồng Mai bùng cháy!

Trong ngọn lửa hiện lên một hình

ảnh!

“A, có chuyện gì vậy?’

Lửa… cứu mạng../

“Ngọn lửa từ đâu bốc ra? Mau cứu

tôi với…”

“Không, đừng!”

Những người nhà họ Ân ở khẳp chồ trong Thanh Huyền Tông đột nhiên bốc cháy!

Toàn bộ hình ảnh đều hiện lên trong ngọn lửa.

Ân Hồng Mai nhìn những gương mặt thằn thuộc kêu lên thảm tiết, ngọn lửa khó hiếu trên người bốc cháy bừng bừng!

Hóa thành tro bụi!

“Mày…Huyết Mạch Chú Sát? Thuật cấm này, mày học được từ đâu?”, Ân Hồng Mai hoàn toàn sợ hãi, bà ta kinh hãi nhìn Diệp Bẳc Minh: “Ma quỷ, mày là ma quỷ!”

Vừa dứt lời, Ân Hồng Mai bị ngọn lửa nuốt chửng!

Trong ánh mắt kinh hãi của mọl người!

Diệp Bắc Minh mau chóng đến trước Hạ Nhược Tuyết và mấy sư tỷ: ‘Tinh hình mọi người thế nào rồi?”

Khương Tử Cơ cười: Tỷ không sao…”

Phụt!

Phun ra một ngụm máu đen, trực tiếp ngất xỉu!

“Ngũ sư tỷ!”

Diệp Bẳc Minh giữ lấy Khương Tử Cơ, đặt cô ấy nằm thắng xuống đất.

Kiếm tra cơ thể của Khương Tử Cơ, vẻ mặt biến sắc: “Cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày! Đáng chết!”

“Vật này kéo dài mạng sống phải trả giá bẵng thiêu đốt tuổi thọ, không phải là trúng độc, mà là tuối thọ bị thiêu cháy sạch sẽ!”

“Thần tiên khó cứu!”

Liền sau đó.

Vương Như Yẻn cười đau thương: “Tiểu sư đệ, các tỷ phải đi trước một bước rồi”.

Phụt!

Cô ấy phun ra một ngụm máu đen, cũng gục xuống.

“Tiểu sư đệ, đừng đau lòng quá…”, hoàng hậu Hồng Đào đi đến, sờ bẽn má của Diệp Bắc Minh.

Khóe miệng không ngừng chảy máu

tươi!

Liễu Như Khanh mím cười: ‘Tiếu sư đệ, mấy chị em các tỷ cùng lên đường, sẽ không cô đơn…”

“Không!”

Diệp Bẳc Minh tức giận gầm lên một tiếng: “Thất sư tỷ, đừng!”

“Bắc Minh…”

Một giọng nói yếu ớt vang lên phía

sau!

Diệp Bắc Minh quay đầu, Hạ Nhược Tuyết rưng rưng nước mắt: “Xin lồi, em không thế tiếp tục ở bên anh nữa…”

“Nhược Tuyết!”

Đỏi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, tiến lên ôm chặt Hạ Nhược Tuyết!

Nhưng cô ấy đã toàn hoàn mất đi khí tức.

Quay đầu nhìn một lượt, mấy sư tỷ đều nằm dưới đất!

Hạ Nhược Tuyết trong lòng cũng không còn hơi thở!

Cùng lúc đó, nhà họ Chu gia tộc Thượng Cố.

Chu Lạc Ly đột nhiên đau tim, nước mẳt mất kiếm soát trào ra: “Có chuyện gì vậy? Mình… sao mình lại cảm thấy như người thân xảy ra chuyện?”

“Là mấy sư muội hay là tiểu sư đệ?”

“Không được!”

Chu Lạc Ly đứng lẻn, đi ra ngoài khuê phòng.

Vừa đẩy mở cửa, bốn bà lão cùng tiến lên một bước: “Tiểu thư Lạc Ly, cô muốn đi đâu?”

Chu Lạc Ly như mất hồn: ‘Tôi cảm thấy các sư muội hoặc tiếu sư đệ của tôi xảy ra chuyện, tôi muốn đi tìm bọn họ!”

Bốn bà lão cười lạnh lùng một tiếng: “Tiểu thư, gia chủ đã dặn dò trước khỉ cô chưa quyết định, không được phép ra khỏi phòng một bước!”

Trong lòng Chu Lạc Ly nổi giận: “Cút ra cho tôi!”

Trực tiếp ra tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK