Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thiên Cơ châm biếm: “Tất nhiên là ông rồi!”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”

Ưng Bạch Mi khẽ quát một tiếng: “Nghe thử ý kiến của đại nhân xem thế nào!”

“Đại nhân, người thấy thế nào?”

Xoẹt!

Ánh mắt mọi người đảo qua, dừng lại trên người áo đen.

Một giọng nói không chút cảm xúc nào vang lên: “Kẻ này, không thể giết!”

“Tại sao?”

Mọi người đều sửng sốt!

Người áo đen nói hết sức bình tĩnh: “Kẻ này chính là mấu chốt quan trọng để tiến vào nơi đó!”

“Nơi đó? Nơi nào cơ?”

Mọi người đều khó hiểu.

Một giây sau!

Chờ đã!

Cơ thể họ đều run lên, bất ngờ nhìn người áo đen, cả giọng cũng run rây: “Đại nhân, ý người là… Thần điện?”

“Đúng vậy!”

Người áo đen gật đầu.

Hít!

Mọi người hít một hơi thật sâu, hơi thở trở nên dồn dập.

Cả đám đều đỏ mắt, muốn trợn ngược tròng ra ngoài!

Hai chữ thần điện đã kích thích vào bộ não của họ!

“Tiền bối, tại sao lại nói kẻ đó là mấu chốt để tiến vào thần điện?”

Ưng Bạch Mi hít một hơi thật sâu: “Sau khi Hoa Tộc bị diệt thì chẳng còn một người nào có thể tiến vào nơi đó”.

“Hơn nữa, điều kiện tiên quyết đế tiến bào thần điện chính là mở ra Long Tích!”

Những người còn lại đều nhìn chằm chằm người áo đen kia.

Cùng chờ đợi câu trả lời của ông ta!

Người áo đen thản nhiên thốt ra một câu: “Nếu tỏi nói cho các người biết, tên đó đã mở ra Long Tích thì sao?”

“Cái gì?”

Xoẹt!

Mọi người cùng đứng phắt dậy, đồng tử co rụt, trên mặt là vẻ không dám tin.

Bạch Thiên Cơ do dự một lát: “Đại nhân, dù rằng nó đã mở được Long Tích!”

“Nhưng sao chúng ta có thể chắc rằng nó sẽ đế chúng ta lợi dụng?”

Người áo đen đã thản nhiên nói ra: “Diệp Phá Thiên năm đó đã bị tổ tiên các người lợi dụng như thế nào?”

“Ý ông là…”

Hai mắt Bạch Thiên Cơ sáng ngời: “Lợi dụng điểm yếu?”

“Các người cũng không ngốc lắm”.

Người áo đen trực tiếp đứng dậy, để lại một tờ giấy: “Đây là tất cả thòng tin về Diệp Bắc Minh, các người tự coi mà làm”.

“Một không được thì bắt mười, mười không được thì bắt một trăm”.

“Từ biếu hiện của nó trước nay, thì nó sẽ chọn chấp nhận!”

Bạch Thiên Cơ cầm lên thấy: “Đỉnh Côn Luân…”

Giữa trưa ngày hòm sau, Hạ Nhược Tuyết đã thua trận.

Diệp Bắc Minh theo nhóm Vương Bình An trở về Tổng viện Giám Sát, rước lấy vò sô’ ánh mắt quái dị.

“Nghe nói nó có thế giết chết cảnh giới Vực Chủ!”

“Chém giết một lão tổ Kiếm Tông trên quảng trường Kiếm Tông, trong trận chiến Long Đảo cũng đã giết hai Vực Chủ!”

“Cảnh giới Thần Vương trung kỳ giết chết Vực Chủ, thực lực có thể đi lên xếp hạng trên 100 ấy nhỉ!”

“100 á? Chắc chắn không tới, bảng Thương Khung đâu chỉ dựa vào lực lực!”

“Đúng vậy, tên này cùng lắm cỡ 500 thôi!”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Lòng Diệp Bắc Minh chợt có suy nghĩ, chẳng lẽ bảng Thương Khung không chỉ xếp hạng bằng võ lực?

Vương Bình An chắp tay sau lưng: “Lão Hoa, thằng nhóc này giao cho ông”.

“Được”.

Hoa Còn Luân cười tủm tỉm gật đầu.

Vương Bình An vừa mới rời đi.

Thì Đạm Đài u Nguyệt đã chạy tới: “Cậu Diệp, thật lòng xin lỗi”.

“Là do tôi lắm miệng, khiến anh gặp phiền toái”.

Diệp Bắc Minh khó hiếu nhìn Đạm Đài u Nguyệt: “Lắm miệng cái gì?”

“Tòi… Tôi…”

Đạm Đài u Nguyệt cúi đầu, dáng vẻ như vừa làm sai: “Bên ngoài Long Đảo, là tôi bất cẩn nói ra bí mật của cậu với Hoa Tộc”.

Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Nói rất hay, lần sau nói nhiều hơn chút nhé”.

“Hả?”

Đạm Đài u Nguyệt sửng sốt.

Diệp Bắc Minh lười giải thích: “Hoa lão, tôi về trước”.

Trở về sân viện của mình, Đạm Đài u Nguyệt cũng chạy tới.

Chu Nhược Giai không có ở đây.

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nhược Giai đâu?”

Đạm Đài u Nguyệt vội vàng giải thích: “Cô Chu muốn nghiên cứu về đạn dược nên đã đến học viện đan đạo học tập rồi”.

“Học viện đan đạo?”

Diệp Bắc Minh khó hiểu.

Đạm Đài u Nguyệt tiếp tục giải thích: “Tổng viện Giám Sát muốn nhắm vào những tài năng khác nhau của đệ tử, nên chia thành học viện kiếm đạo, học viện y đạo, học viện đan đạo, học viện luyện khí vân vân…”

“Tổng cộng hơn trăm cái học viện, đều là những thiên tài đứng đầu của các lĩnh vực!”

Diệp Bắc Minh có chút bất đắc dĩ.

Anh chính là thiên tài đan đạo!

Vợ chưa cưới của anh lại đi học đan đạo từ người khác?

Còn không bằng để anh tự dạy!

“Dẩn tôi đến đó xem xem”.

“Được!”

Đạm Đài u Nguyệt không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng Diệp Bắc Minh chỉ muốn gặp Chu Nhược Giai thòi.

Dẩn theo Diệp Bắc Minh đến trước cửa học viện đan đạo.

Thì bên trong đã vang lên giọng nói độc ác của một người phụ nữ trung niên: “Đã đến đây mấy ngày rồi mà có chút chuyện cũng làm không xong?”

“Đúng là ngu ngốc muốn chết, trong đầu cô toàn là bã đậu hả?”

“Cút qua đi úp mặt vào tường đi!”

Giọng Chu Nhược Giai vang lên: “Sư phụ Hàn, tôi có xem thêm ít sách của tòng mòn”.

“Luyện chế đan được thì phải…”

“A a a!”

Người phụ nữ trung niên kia bắt đầu trách móc: “Chu Nhược Giai, cô tới đây được bao nhiêu ngày rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK