“Tòi có lời cần chuyển cho cậu: bô’ của cậu yêu cầu cậu tiến vào chiến trường Thái cổ làm một việc!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cha tôi hả? Chuyện gì thế?”
Tử Long nhìn thẳng vào anh rồi nói: “Tìm kiếm ma tỷ”.
“Ma tỷ là cái gì?”
Diệp Bắc Minh vô cùng tò mò.
Tử Long nghiêm nghị đáp: “Người có được ma tỷ sẽ chiếm được cả thiên hạ!”
“Nó là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của Ma Giới!”
“Có nó, cậu có thể ra lệnh cho yên ma trong thiên hạ!”
“Chẳng những nó có thế ngăn cản Ma giới xâm lược Nhân Giới mà còn có thể cứu bố cậu nữa!”
Vừa dứt lời, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp thế giới Cao Võ.
Nhẫn chứa vật trên ngón tay Diệp Bắc Minh vừa sáng lên.
Lòng anh chợt nghĩ, lấy ra hai cái lệnh bài hình rồng trong nhẫn chứa vật.
Đó chính là Thăng Long lệnh.
Vào lúc này,
Hai cái Thăng Long lệnh chớp lóe như sao trời.
Sau khi có được hai cái lệnh bài đó, Diệp Bắc Minh chưa từng thấy chúng có phản ứng như vậy.
“Sao chúng bỗng nhiên sáng lên vậy?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Giọng của Tử Long vọng tới đằng sau lưng anh: “Chiến trường Thái cố sắp mở ra rồi…”
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
Cùng lúc đó.
Vô số thế lực trên đại lục Huyết Thiên, đại lục Trung Thiên, đại lục Linh La, đại lục Linh Cốt và các đại lục khác đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Đây là… tiếng của long đài ư?”
“Thời hạn ba mươi năm đã tới, chiến trường Thái cổ lại sắp mở ra!”
“Mau chuẩn bị thôi!”
Những kẻ nắm quyền của vô số thế thực biến sắc.
Đế tộc, đại điện.
Đế Khuyết khiếp sợ nói: “Lão tổ! Chiến trường Thái cổ sắp mở ra rồi!”
Đế Vô Danh lẳng lặng gật đầu, rồi lấy ra ba cái Thăng Long lệnh đang lóe sáng: “Đế Khuyết, Đế Giang, hai người dẫn Khởi La tiến vào chiến trường Thái Cổ đi!”
Trong phòng.
Lạc Khuynh Thành bỗng mở to mắt, lấy một cái Thăng Long lệnh trong ngực ra.
Rồi cô ấy mau chóng đứng dậy.
“Chị ơi!”
Lạc Vô Tà hớt hải chạy vào, trong tay cũng cầm một cái lệnh bài hình rồng đang sáng rực rỡ.
“Đại sư tỷ!”
Cửu sư muội kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh Thành hít sâu một hơi rồi nói: “Các vị sư muội, nói lời từ biệt với tiểu sư đệ giúp chị nhé!”
Rồi cô ấy tóm cổ tay Lạc Vô Tà nói: “Chúng ta đi thòi!”
Hai người họ nhanh chóng biến mất.
Thánh Vực, Thánh Tông.
Thái Cổ Kim Thư đang lơ lửng giữa đại điện, mười mấy lão già đang bàn bạc nên xử lý Diệp Bắc Minh thê’ nào.
Bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm truyền tới.
Ngay sau đó.
Những lão già đó thò tay vào trong ngực, mỗi người móc ra một miếng lệnh bài hình rồng.
“Tháng Long lệnh có phản ứng!”
“Đi, mau đi báo cho đám con cháu biết!”
“Bảo chúng tức tốc đến long đài, chuẩn bị tiến vào chiến trường Thái Cổ!”
Có người hiếu kỳ: “Vậy còn Diệp Bắc Minh thì sao?”
“Diệp Bắc Minh hả? Diệp cái quần á!”, một lão già áo xám phấn khích nói: “Chiến trường Thái cố sắp mở ra rồi, Diệp Bắc Minh có nghĩa lý gì so với chiến trường Thái cổ chứ?”
Trong phòng, Diệp Bắc Minh nhanh nhảu hỏi: “Tiền bối Tử Long, Thăng Long lệnh phát sáng có nghĩa là có thể tiến vào chiến trường Thái cổ à?”
“Tiến vào đó bằng cách nào thế?”
Tử Long trả lời không chút do dự: “Rót chân nguyên của cậu vào Thăng Long lệnh!”
“Vâng!”
Diệp Bắc Minh nghe theo.
Ầm!
Ngay lập tức, một vầng sáng chói lói chợt lướt qua.
Rồi nó bỗng biến mất.
“Minh Nhi!”
Diệp Thanh Lam thốt lên, nén giận trừng mắt nhìn Tử Long: “Tử Long, coi ông làm chuyện tốt gì kìa, chúng ta còn chưa kịp dặn dò gì mà!”
Tử Long cười bảo: “Chị dâu, đừng vội”.
“Thằng nhóc này có thế xử lý được hết mà, vả lại, chẳng phải chín mươi chín vị sư phụ của cậu ta đã tiến vào chiến trường Thái cổ rồi à?”
“Có bọn họ ở đó thằng nhóc này sẽ không sao đâu!”
Diệp Bắc Minh chợt thấy hoa mắt chóng mặt, đợi đến khi anh mở mắt ra lại.
Anh bỗng thấy mình đã ở trong một lối đi hỗn loạn như một cái cầu thang trượt.
Một luồng sức mạnh thần bí đấy anh di chuyến tới trước.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Tiếu Tháp, đây là đâu thế?”
“Tòi rót chân nguyên vào Thăng Long lệnh xong sao tới đây rồi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc à, đây là con đường không gian!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Con đường không gian ư?”
“Sao lúc tôi đi từ đại lục Thượng Cổ đến thế giới Cao Võ lại không có đi qua con đường không gian thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đại lục Thượng cổ và thế giới Cao Võ nhìn như là hai thế giới khác nhau!”
“Nhưng thực tế chúng vẫn nằm trong cùng một thế giới!”
“Con đường không gian mà cậu đứng lúc này mới chính là thứ phải có khi đi xuyên qua cả một thế giới lớn!”
Bỗng nhiên.
Giọng điệu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục thay đối: “Từ đã… khí tức này là…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn chưa nói dứt lời thì giọng đã biến mất.
“Tiểu Tháp? Sao thế?”
Cho dù Diệp Bắc Minh có gọi to thê’ nào chăng nữa.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn luôn không hồi đáp.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện ra thậm chí đến cả liên hệ thần niệm giữa bọn họ cũng đã biến mất.
“Có chuyện gì thế này?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Ngay sau đó.