Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chữa trị đại lục chân Võ không cần tới chín mươi chín long mạch!”
Diệp Bắc Minh bỗng ngẩng đầu.
Diệp Thanh Lam nghiêm nghị thong dong bước vào.
Thập sư tỷ nhường đường cho bà rồi cúi đầu chào: “Tham kiến chủ mẫu!”
“Miễn lễ!”
Diệp Thanh Lam khoát tay.
Thập sư tỷ cung kính lùi sang một bên.
Diệp Bắc Minh trừng mắt nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Diệp Thanh Lam cười rạng rỡ nói: “Minh Nhi, chẳng phải mẹ đã nói với con mẹ là Thiên Nữ thứ mười à!”
Diệp Bắc Minh phức tạp nhìn Diệp Thanh Lam: “Mẹ, lời mẹ nói vừa rồi có ý gì vậy?”
“Không cần chín mươi chín long mạch cũng có thể chữa trị đại lục Chân Võ?”
“Phải”.
Diệp Thanh Lam gật đầu nói: “Ba mươi long mạch đủ rồi!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười, thở dài nhẹ nhóm nói: “Hahaha, mẹ!”
“Mẹ tính sai rồi, đại sư tỷ không có long mạch”.
“Tính của chín sư tỷ còn lại thì tổng cộng mới có hai mươi bảy long mạch!”
“Từng ấy chưa đủ chữa trị đại lục Chân Võ!”
Diệp Thanh Lam long lanh lẳng lặng nhìn Diệp Bắc Minh.
Bà vò cùng tự tin cười nói: “Minh Nhi, lẽ nào mẹ làm việc không cân nhắc đến chuyện lớn à?”
“Con quá khinh thường mẹ rồi đó!”
Dứt lời, Diệp Thanh Lam vung nắm đấm.
Gầm gừ!
Một loạt tiếng rồng ngâm vang lên.
Cảnh tượng khiến Diệp Bắc Minh khiếp sợ.
Ngay trước mắt anh.
Đằng sau lưng Diệp Thanh Lam sáng lên một đường long tích, hư ảnh ba con rồng hiện lên.
“Ôi… không thể nào!”
Diệp Bắc Minh trừng mắt, hít thở sâu: “Ôi! Mẹ… mẹ cũng mở long tích rồi à?”
‘Điều này không thể nào!”
Diệp Thanh Lam mỉm cười kiêu ngạo: “Minh Nhi, trên người mẹ có chảy dòng máu của nhà họ Diệp đấy!”
“Nếu chẳng phải bị thương ở chiến trường Thái cổ, cảnh giới rớt xuống, rồi…”
“Rồi sao?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập.
Diệp Thanh Lam mỉm cười lắc đầu: “Không có gì”.
“Minh Nhi, đây là sứ mệnh của mẹ!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu anh: “Nhóc à, cảnh giới mẹ cậu rớt xuống rất có thể là vì cậu đó!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Vì tòi sao?”
“Đúng thế!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định chắc nịch: “Vào lúc Tôn Thiến sinh con gái đã hấp thụ năng lượng của rất nhiều bảo vật!”
“Cô ấy là nhân loại còn cậu mới chỉ là bán ma thôi đấy!”
“Trong cơ thế mẹ cậu có ma huyết, còn bố cậu lại mà Ma tộc thuần huyết!”
“Việc ra đời của cậu cần càng nhiều năng lượng hơn, phân nửa là cậu đã cắn nuốt thiên phú của mẹ mình…”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác, khó lòng chấp nhận hiện thực.
Mẹ mình là một thiên kiêu chi nữ đã mở ra long tích lại cam tâm trở thành một người tu võ bình thường.
Tất cả là đều vì mình ư!
“Không được!”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, giọng nói hơi run: “Mẹ! Con không thể hiển tế mọi người được!”
“Chắc chắn chúng ta có thế nghĩ ra được cách khác, mẹ, mẹ tin con nhé!”
Diệp Thanh Lam trầm mặc.
Thập sư tỷ và tất cả mọi người đều cúi đầu.
Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: “Mẹ, sư tỷ, sao mọi người không nói lời nào?”
“Rốt cuộc có cái gì không thế nói con biết chứ?”
“Chao ôi”.
Diệp Thanh Lam thở dài: “Minh Nhi, chuyện này không phải vấn đề có tin hay không!”
“Đại lục Chân Võ đã bị phá hỏng triệu năm, Hoa tộc đã bị chèn ép triệu năm rồi!”
“Bây giờ thời cơ đã đến, chỉ cần hy sinh mẹ và chín vị sư tỷ của con là có thể khôi phục lại đại lục Chân Võ!”
“Mạng của chúng ta nhỏ bé không chút đáng kể!”
Sắc mặt chín vị sư tỷ nghiêm nghị.
Bọn họ quyết đoán không ai chịu lùi bước.
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Không chữa trị đại lục Chân Võ thì sao chứ?”
Một luồng khí thế hào hùng ngưng
tụ.
Anh nắm chặt ngón tay, khí phách nói: “Cho dù không có long mạch, Diệp Bắc Minh con vẫn có thể dẫn dắt Hoa tộc quật khởi!”
Đôi mắt thập sư tỷ sáng rực nhìn vào Diệp Bắc Minh.
“Được, không hổ là con trai mẹ!”
Diệp Thanh Lam gật đầu khen ngợi.
Rồi bà nói tiếp: “Nhưng mà, Minh Nhi, đại lục Chân Võ đợi không kịp nữa rồi”.
“Hàng rào giữa Ma Uyên và đại lục Chân Võ có thế bị phá hủy bất cứ lúc nào!”
“Một khi vách ngăn thê’ giới bị phá hủy, Ma tộc có thế tiến quân thần tốc vào thế giới con người!”
“Đến lúc đó không chỉ có đại lục Chân Võ, thế giới Cao Võ và đến các thế giới khác cũng bị liên lụy!”
“Đến lúc đó sẽ có càng nhiều người chết hơn!”
“Mà giờ chỉ cần hiến tế mẹ và chín vị sư tỷ của con thì có thể cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ này!”
“Mười người đổi hàng vạn sinh linh rất có lời!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Hahaha! Chúng sinh thiên hạ ư?”
“Khi cả nhà bố mẹ nuôi của con bị giết chúng sinh trong thiên hạ ở đâu?”