Dưới sự dẫn dắt của Lăng Thiên Hùng, Diệp Bắc Minh đi lên các tầng cao nhất của Thiên Hạ Đệ Nhất các.
Diệp Bầc Minh nhận ra, mổi một tầng đều có một đài võ đạo lớn 100×100 mét vuông.
Trẽn đài võ đạo tầng thứ 30, có người tu võ đang chiến đấu trên đó.
Dưới đài hơn trăm người đang vây xem!
Thực lực bọn họ không hề thấp!
Đều trẽn Tiên Thiên.
Hầu hết đều là cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ!
Mà điều khiến người ta còn kinh khủng hơn chính là, khuôn mặt của những người này trông vô cùng tré tuổi.
Tương đương với người bình thường lúc ba mươi tuổi.
Tuối thật phỏng chừng cũng không vượt quá ba trăm tuổi!
Diệp Bẳc Minh kinh ngạc: “Sao nơi này còn có người đang chiến đấu?”
Lăng Thiên Hùng giải thích: “Diệp chủ, ngài quên sao?”
“Có hai điều kiện đế bước vào Thiên Hạ Đệ Nhất các!”
“Một, trở thành chủ nhân địa bàn Côn Luân!”
“Hai, tiến vào vị trí trước 300 của bảng xếp hạng lịch sử Côn Luân!”
“Hầu hết mọi người đều đạt điều kiện xếp hạng 300, mới vào Thiên Hạ Đệ Nhất các”.
Diệp Bẳc Minh gật đầu: “Thì ra là thế, đi thỏi, chúng ta trực tiếp đi tầng 90”.
“Được!”
Lăng Thiên Hùng không có hỏi nhiều, dẫn Diệp Bắc Minh lẻn tầng 90.
Diệp chủ?1
Người tu võ còn lại trong tầng 30 đều nghỉ hoặc nhìn phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi!
“Thằng nhóc này có lai lịch gì vậy, nhìn hơi thở anh ta lộ ra mới chừng cảnh giới Võ Đế thôi!”
“Cảnh giới Võ Đế là có thế bước vào Thiên Hạ Đệ Nhất các sao? Không thế nào!”
“Đoán chừng trên người có thứ gì cố ý che giấu cảnh giới”.
“Có lẽ muốn chơi xiếc giả heo ăn thịt hố”.
“Chơi giả heo ăn thịt hổ trước mắt chúng ta? Nực cười”.
Mọi người nghị luận.
Ngay cả hai người trên đài võ đạo đều tạm dừng lại.
Mang theo ánh mắt nghi ngờ xem kỹ anh ta.
Một người đàn ông vạm vỡ trong đó nhếch miệng cười: “Còn đánh không?”
Người trẻ tuổi cao gầy đối diện lẳc đầu: “Hôm nay không đánh nữa, Diệp chủ này…”
Người kia lấy điện thoại di động ra, bấm một mã số: “Alo, lão đại, tầng 30 đến một người”.
“Lăng Thiên Hùng gọi anh ta là Diệp chủ!”
Cùng lúc đó.
Tâng thứ 98 Thiên Hạ Đệ Nhất các.
Một người trẻ tuổi vô cùng anh tuấn lạnh nhạt lên tiếng: “ồ? Diệp chủ?”
“Ha ha, có thế có xưng hô thế này… Chẳng lẽ bẻn ngoài đã đấu ra chủ nhân địa bàn Côn Luân?”
“Lão đại, còn một việc nữa, hơi thở tên này để lộ ra mới cảnh giới Võ Đế!”
“Võ Đế? Giả heo ăn thịt hố sao?”
Người trẻ tuổi ở tầng 98 khinh thường cười: “Toàn là thứ tôi đã chơi chán”.
“Chờ anh ta đi lên lại nói, cũng lâu lắm rồi Thiên Hạ Đệ Nhất các không có người mới đến”.
Cúp điện thoại.
Ánh mắt người trẻ tuổi lập lòe: “Chủ nhản địa bàn Côn Luân sao?”
“Lão Quỷ, trong vòng mười phút, tôi muốn toàn bộ tin tức về người này!”
“Rõ!”
Bên cạnh, một lão giả như quỷ mị đáp lời, biến mất trong bóng đêm.
Tốc độ Diệp Bắc Minh rất nhanh.
Anh chỉ dùng năm phút đã đến tầng 90 Thiên Hạ Đệ Nhất các!
Không gian nơi này còn lớn hơn, chừng mười cái sân bóng.
ở chính giữa có một đài võ đạo vô cùng lớn.
Dùng thiết thủy đúc thành một khối!
Phía trên có dấu nẳm tay kinh khủng, vết đao chém rìu đục.
Tâng 90 không có nhiều người lắm, đại khái chỉ có chừng một trăm người!
Nhìn thấy Lăng Thiên Hùng dẫn theo Diệp Bắc Minh xuất hiện, tất cả đều tò mò nhìn qua: “Một tên Võ Đế mà cũng tới?”
“Chúng ta đánh cược đi, xem anh ta có thế đợi ở nơi này bao lâu?”
“Năm phút? Hay mười phút?”
Giọng nói mọi người vang lên không hề kiêng dè.
Như đang nhìn dẻ bò trong chợ bán thức ăn, thuận miệng bàn bạc.
Diệp Bẳc Minh không nhìn bọn họ: “Nếu tôi muốn đi tầng 99, cần điều kiện
gì?”
Lăng Thiên Hùng đang muốn giải thích.
Đột nhiên.
Một giọng nói nghiền ngẫm truyền từ nơi xa đến: “Để tôi nhìn xem, ai có chí khí lớn như vậy, vừa tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các liền muốn lên tầng 99?”
Một người đàn ông chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi tới.
Mắt cao hơn đầu, mặt mũl tràn đầy ngạo mạn!
Dùng giọng điệu ra lệnh giễu cợt: “Nhóc, mày có lai lịch gì? Tự báo dòng họ đi”.
Bốp!
Tất cả mọi người ở đó đồng thời quay đầu.
Con ngươi hơi co rụt lại, ánh mắt có vài phần kiêng kỵ!
Khuôn mặt Lăng Thiên Hùng nghiêm nghị: “Diệp chủ, hắn ta là Vương Tu”.
“Cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, hiện tại đang ở tầng 95”.
Diệp Bắc Minh không nhìn Vương Tu: “Một người qua đường mà thôi, cần giới thiệu với tôi?”
“Tôi chỉ muốn biết như thế nào mới có thể đến tầng 99!”
Gì cơ?1
Chỉ chớp mắt, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt rơi vào người Diệp Bẳc Minh.
Kinh ngạc!
Giật mình!
Không thế tưởng tượng nổi!
“Trời ạ, tên này lấy dũng khí từ đâu vậy?”
“Anh ta còn nói Vương Tu chỉ là người qua đường?”
“Đù! Trâu bò đấy, giọng điệu quá ngông cuồng!”
Không ít người nuốt nước miếng.
Cũng có người cười lạnh: “Thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp”.
“Thằng này không xem Vương Tu ra gì, lần này phải ăn chút đau khổ rồi!”
Rất nhiều người lắc đầu.
Lăng Thiên Hùng nhìn thoáng qua Vương Tu sa sầm mặt, hoảng sợ mở miệng: “Dựa theo quy củ của Thiên Hạ Đệ Nhất các, không thể trực tiếp tiến vào tầng thứ 99!”
“Ngài nhất định phải khiêu chiến người canh glữ của từng tầng, đồng thời thành công”.
“Mới có thế lên tầng tiếp theo!”
Nụ cười của Vương Tu đọng lại: “Thằng kia, mày nói tao là người qua đường?”
“Hiện tại, tao đang xếp hạng 133 trên bảng xếp hạng lịch sử Côn Luân!”
“Cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong!”
“Năm nay mới chỉ 95 tuổi!”
“Dù nhìn khắp toàn bộ địa bàn Côn Luân, từ xưa đến nay tao cũng là một thiên tài!”
Vương Tu cắn chặt răng: “Mày! Thế! Mà! Dám! Nói! Tao! Là! Người! Qua! Đường?”
Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Như thể không hề nghe thấy!
Tiếp tục không nhìn!
Vương Tu cảm thấy mình như một vai hề nhảy nhót!