Chương 1417: Lập lời thề võ đạo đi!
Bụi mù đã tan đi!
Diệp Bắc Minh vẫn đứng ở chỗ cũ!
Lấy anh làm trung tâm, mặt đất chìm xuống hơn mười mét, những vết nứt kinh khủng như mạng nhện lan ra ngoài!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm!
Từ Trung Thiên liếc nhìn.
■’Ha ha ha!”
Một ông lão bật cười: “ông Lục, ông không được!”
“Chỉ là một người thuộc cảnh giới Chân Lỉnh đỉnh phong lại có thể chịu được một đòn tấn công của ông mà không quỳ gối?”
Lục Bạch Hạc cảm thấy mặt mình bị tát: “Để đến được nơi khỉ ho cò gáy này, tôi đã cố tình phong ấn thực lực của mình thôi!”
“Nếu ông đây dùng toàn lực ra tay thì tiểu súc sinh này thậm chí đến cả cặn bã cũng không còn!”
Ánh mắt đảo qua nhìn vào Diệp Bắc Minh: “Tiểu súc sinh, ông đây bảo cậu quỳ xuống, sao cậu lại không quỳ?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo: “Lão súc sinh, ông cho rằng mình là ai?”
“Cậu nói cái gì?”
Lục Bạch Hạc tức giận đến mức suýt hộc máu: “Cậu dám mắng ông đây? Tất cả mọi người đừng ra tay!”
“Ông đây muốn tự mình xé rách cái miệng của tên tiểu súc sinh này, bắt cậu ta phải quỳ dưới chân!”
Vừa dứt lời, Lục Bạch Hạc trực tiếp bay ra ngoài, giống như sao băng lao về phía Diệp Bắc Minh!
Năm ngón tay nắm chặt, tóm lấy cằm của anh!
“Cút!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!
Răng rắc!
Tay của Lục Bạch Hạc nổ tung tại chỗ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống với tốc độ nhanh như chớp!
Con ngươi của Lục Bạch Hạc hơi co lại, căn bản không thể tránh được!
“A…”
Sau một tiếng kêu thảm thiết, gân mạch toàn thân đêu đứt gãy!
Nằm trên mặt đất như một con chó chết!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước giẫm lên đầu của Lục Bạch Hạc: “Chỉ vậy thôi à?”
Hai mắt Từ Trung Thiên lóe lên!
Không ngờ Diệp Bắc Minh chỉ dùng cảnh giới Chân Linh đỉnh phong lại có thể làm Lục Bạch Hạc bị thương nặng!
“Tiểu tử này quả thực có vấn đề, cũng may đã để Lục Bạch Hạc ra tay kiểm tra trước!1′
Một ông lão tiến đến gần Từ Trung Thiên, nhỏ giọng nói: “Lục Bạch Hạc cũng thật ngu xuẩn, chúng ta mới nói mấy câu đã khiến ông ta ra tay!”
Từ Trung Thiên nhìn chằm chằm kiếm Càn Khôn Trâh Ngục, ánh mắt càng ngày càng lạnh!
Lục Bạch Hạc tức giận hét lên như một con chó điên: “Đệt! Tiểu súc sinh, mày lại dám làm như vậy với ông đây?”
”Đan điền và toàn bộ gân mạch của ông đây dều bị đứt hết rồi!”
”Đệt! Đệt! Đệt! Ông đây phải chém mày ra
thành ngàn mảnh, giết tất cả những người có liên quan đến mày…”
Diệp Bắc Minh không chút khách khí, dùng một chân đá nát miệng của Lục Bạch Hạc!
Vẻ mặt của đám người Từ Trung Thiên ngưng trọng: “Diệp Bắc Minh, thả ông Lục ra!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi có thể thả lão súc sinh này, nhưng tất cả các người phải lập lời thề võ đạo!”
“Từ nay về sau, cấm đặt chân vào Tu La Tộc!”
Từ Trung Thiên kiên quyết từ chối: “Không thể nào!”
Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dừng trên cổ Lục Bạch Hạc: “Lão súc sinh, đồng bạn của ông hình như muốn ông chết thì phải?”
“Tôi thấy ông nên thuyết phục bọn họ, nếu không tôi không dám bảo đảm đầu của ông có rơi xuống đất hay không đâu!”
Lục Bạch Hạc hoảng sợ tới mức run rẩy: “Ông Từ, cho tôi mặt mũi chút đi!”
“Thề đi! Chỉ là một Tu La Tộc thôi, chúng ta có hàng ngàn biện pháp giết người!”
“Hôm nay chúng ta rời đi trước rồi lại bàn bạc kỹ hơn!”
Từ Trung Thiên lắc đầu.
Sắc mặt Lục Bạch Hạc thay đổi lớn, trong mắt đỏ ngầu: “Từ Trung Thiên, ông có ý gì? Từ chối sao?”
“Chẳng lẽ ông muốn nhìn tôi chết à?”
Từ Trung Thiên mỉm cười đầy ẩn ý: “ông Lục, đan điền của ông đã bị hủy hoại!”
“Gân mạch đứt đoạn từng khúc, bây giờ đã là một người tàn phế!”
“Mạng của ông đã không còn đáng giá!”
“Cái gì!”
Sắc mặt Lục Bạch Hạc xám như tro tàn, hai mắt đỏ bừng, rống lớn: “Đan điền có thể khôi phục, gân mạch cũng có thể nối lại!”
“Cho tôi thêm một trăm năm nữa, tôi có thể khôi phục thực lực!”
“Không không không!”
Từ Trung Thiên vẫn lắc đầu: “Tại sao phải cho ông một trăm năm? Đối với tôi có ích lợi gì?”
“Giữ lại ông để cùng tôi tranh giành vị trí trở thành Thái thượng trưởng lão kế nhiệm
sao?”
“Nếu ông chết đỉ thì chức vụ Thái thượng trưởng lão sẽ là của tôi, mọi thứ của nhà họ Lục cũng đều thuộc về tôi!”
Lục Bạch Hạc bừng tỉnh hiểu ra, gào lên như chó điên: “Từ Trung Thiên, ông con mẹ nó cố ý!”
“Tôi phải nói cho tông chủ biết ông muốn hại tôi!”
“Ông Ngô, ông Chu, ông Lưu … Các người giúp tôi với!”
Những ông lão khác tỏ ra lãnh đạm, như thể không nghe thấy gì!
Lục Bạch Hạc hoàn toàn tuyệt vọng!
Từ Trung Thiên mỉm cười: “ông Lục, cảm ơn ông đã dâng hiến sinh mạng vì Thiên Đạo Tông!”
“Mọi người đều nhìn thấy là Diệp Bắc Minh đã giết ông!”
Vừa dứt lời, trong tay Từ Trung Thiên xuất hiện thêm một cây trường đao, hướng về phía Lục Bạch Hạc chém tới!
Diệp Bắc Minh kéo Lục Bạch Hạc lùi về phía sau!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK