Chương 1354: Nhảy xuống Thiên Uyên
Đồng thời, lão già mặt đỏ đã tới sau lưng Diệp Bâc Minh!
“Long Tổ, ra đỉ!”
Gầm!”
Tiếng rồng gầm vang lên, sau lưng Diệp Bắc Minh xuất hiện một ảnh ảo hình Huyết Long!
Sức chiến đấu của anh tăng gấp mười lần!
Nám ngón tay siết chặt không khí, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay!
Vung một nhát kiếm!
Phụt!
Lão già mặt đỏ không kịp làm gì, nháy mắt nổ tung, hóa thành một làn sương m.á*u!
“Gì cơ?”
Bốn lão già còn lại sợ run người!
Vù!
Một chiếc bóng vỡ lóe lên, con ngươi của bọn họ thu nhỏ lại!
Theo bán năng, bọn họ che cổ họng lại!
Một giây sau, một tơ m.á*u xuất hiện!
Đầu người rơi xuống đất, “bục” một tiếng, nô’ tung!
Bốn cái xác đồng loạt ngã xuống!
Sở Sở trừng to mẳt, đầu óc trống rỗng!
“Ôi trời ơi, Nữ Đế mà lại mờ miệng cầu xin anh Diệp ư?”
“Anh Diệp chém ch*ết năm gã cảnh giới Động Hư chỉ trong nháy mắt! Dù thế nào đi nữa cũng thật kinh khủng!”
“Cậu…”
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt run lên: “Chỉ mới mấy ngày thôi mà thực lực của cậu đã tiến bộ nhiều vậy rồi sao!”
“Cậu đã có thế g.i*ết ch*ết cảnh giới Động Hư trong nháy mắt rồỉ sao?”
Diệp Bầc Minh thản nhiên nói: “Sư tỷ của tôi đang ở đâu?”
Đòng Phương Xá Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “ở trong thế giới không gian bỏ túi của tôi!”
Diệp Bầc Minh nóí bằng giọng không cho
phép thương lượng: “Giao ra đây!”
Đông Phương Xá Nguyệt cười một tiếng: “Đưa tôi tới chỗ này thì tôi thả người!”
Xoẹt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục gác ngang cổ Đông Phương Xá Nguyệt: “Cô có tư cách gì cò kè mặc cả vớí tôi?”
“Ha ha”.
Đông Phương Xá Nguyệt nhắm mắt lại: “Muốn g.i*ết thì cứ g.i*ết đi!”
“Nếu bản đế ch*ết thì thế giới không gian bỏ túi cũng sẽ sụp đố theo!”
“Sư tỷ của cậu cũng sẽ ch*ết chung với tôi!”
Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: “Tiếu Tháp, chuyện này là thật à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phải!”
Diệp Bắc Minh thu kiếm Càn Khôn Trấn Ngục về: “Cô muốn đi đâu?”
“Thiên Uyên!”
“Thiên Uyên?”
Diệp Bấc Minh ngấn người.
Hầu Tử cũng mất tích ờ dưới Thiên Uyên!
Từ lâu anh đã chuẩn bị để xuống dưới đó
một chuyến tìm kiếm manh mối nhưng vẫn luôn bị nhiều chuyện cản trở, không đi được.
Diệp Bắc Minh nhìn Đỏng Phương Xá Nguyệt: “Tại sao cồ lại phải tới đó? Dưới Thiên Uyên có gì vậy?”
Đông Phương Xá Nguyệt nuốt mấy viên đan dược, gĩúp thương thế đỡ hơn một chút.
“Dù tôi ở bất kỳ đâu trong thế giới Tam Thiên thì Vạn Trường Sính cũng đều có thể tìm được tôi!”
“Chỉ riêng ớ Thiên Uyên là có thế che đậy toàn bộ hơi thở!”
“Còn về phần dưới Thiên Uyên có gì thì cậu đi với tôi là biết!”
Diệp Bắc Minh suy tư một chút rồi gật đầu.
Một canh gíờ sau, bọn họ đã đứng trước Thiên Uyên.
Bên dưới vách núi đen kịt một màu như thế lốĩ vào dẫn xuống cánh cổng địa ngục sâu không lường được!
Đông Phương Xá Nguyệt thản nhiên nói: “Nhảy xuống đi!”
Diệp Bấc Minh nhướng mày.
Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Sao nào? Không dám à?”
“Bản đế còn tường cậu không sợ trời không sợ đất cơ chứ!”
Diệp Bắc Minh không đế ý tới cô ta, quay người nhìn về phía sở sở: “Sờ sờ, cô về trước đi”.
“Những chuyện tiếp tới đây không liên quan gì với cô, cô đừng để bị cuốn vào”.
“Hả?”
Sờ Sờ hơi hụt hâng: “Anh Diệp đuối tôi đi ư?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không biết tình hình bên dưới vực sâu như thế nào, cô đi theo tôi sẽ chịu nhiều nguy hiếm!”
Sớ Sớ vui mừng: “Được đỉ theo anh Diệp, tôí không sợ nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh từ chối: “Không được!”
Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Nhóc con, nếu cậu không muốn cô ấy ch*ết thì đừng đưa cô ấy theo!”
“Cô có ý gì hả?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đông Phương Xá Nguyệt!
“Ha ha”.
Đông Phương Xá Nguyệt cười giả dối: “ở hiện trường cậu g.i*ết năm tên cảnh giới Động Hư kia có lưu lại mùi hương của cô ấy!”
“Với thực lực của Vạn Trường Sinh, không khó để tìm ra cô bé này!”
“Nếu cô ấy không đi cùng chúng ta thì dù ở đâu cũng đều sẽ bị tìm ra!”
“Cậu nói xem, Vạn Trường Sinh sẽ làm gì cô ấy?”
Mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, anh ngăm nghĩ một lát: “Sở Sờ, cô đỉ cùng tôi đỉ”.
“Được!”
Sờ Sờ cười tươi tắn, chủ động bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Ba người không chần chừ thêm nữa, lập tức nhảy xuống dưới Thiên Uyên.
Gia tộc Đông Phương ở Huyền Giới.
Trong đại điện Đế Cung, Vạn Trường Sinh ngồi trên ngai rồng, trên người lấp lóe phù văn.
Bọn người đứng đầu gia tộc Đông Phương quỳ ờ bên dưới.
Đột nhiên.
Vạn Trường Sinh mờ mắt ra, toàn bộ phù văn biến mất: “Hơi thờ của bọn chúng biến mất rồỉ, xem ra ta đã xem thường Đông Phương Xá Nguyệt rồi!”
“Không hố là Thần Đế, dù cho cảnh giới bị hao tốn thì vẩn có thế thoát được sự truy lùng của bản đế!”
Một giây sau.
Trên không trung xuất hiện hai bóng người!
Chính là Diệp Bắc Minh và sở sớ!
“Có ai trong số các người nhận ra hai
nqười nàv khônq?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK