“Đương nhiên rồi, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy mà”.
Lục Thanh Dao nở nụ cười.
Chu Nhược Giai do dự: “Thật ra… Diệp Bắc Minh mà bọn họ đang thảo luận là vị hôn phu của em!”
Thân thể Lục Thanh Dao chấn động, đôi mắt lập tức sáng lên: “Nhược Giai, em nói thật chứ?”
“Diệp Bắc Minh Hoa tộc là vị hòn phu của em?”
“Em đến từ Đại Lục chân Võ?”
Chu Nhược Giai ngưng trọng gật đầu: “Đúng vậy”.
Lục Thanh Dao kích động, một phát nắm lấy cổ tay Chu Nhược Giai: “Chu Nhược Giai ơi Chu Nhược Giai à, em bảo chị phải nói với em điều gì mới tốt đây!”
“Chị Thanh Dao?”
Chu Nhược Giai có dự cảm không lành!
Lục Thanh Dao cười đầy thâm ý: “Chẳng lẽ em không biết, chị là người của nhà họ Lục, một trong tám gia tộc Thần Huyết lớn à?”
“Chỉ bởi vì thân phân của chị không đủ nên không đạt được truyền thừa Thần Huyết”.
“Gia tộc Thần Huyết và Hoa tộc là kẻ thù không đội trời chung, chuyện này em cũng không biết sao?”
“Chị!”
Gương mặt xinh đẹp của Chu Nhược Giai lập tức trắng bệch.
Lục Thanh Dao tóm lấy cổ Chu Nhược Giai: “Lúc đầu chúng ta có thể trở thành bạn bè, đáng tiếc, em lại là người của Hoa tộc!”
Chu Nhược Giai phản kháng kịch liệt: “Chị muốn làm gì?”
Chát!
Lục Thanh Dao tát cò một cái, khiến cô ngã xuống đất: “Vì một sư tỷ mà Diệp Bắc Minh cũng dám mạo hiểm xông vào học viện Giám Sát!”
“Nếu như là vị hòn thê, em nói anh ta có thể tự mình xông vào bẫy rập tỉ mỉ do chúng ta bày ra không hả?”
Bên cạnh Long Trì.
Một nguồn sức mạnh không ngừng chập chờn, cọ rửa thân thể Thiên Nhận Băng.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy cô ấy đang nhanh chóng khôi phục!
Hắc Long Vương nhắc nhở: “Diệp Bắc Minh, cậu có thể đi nghỉ ngơi, bên này tòi bảo người khác nhìn chằm chằm là được”.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: “Nhị sư tỷ bị thương là bởi vì tòi, tòi nhất định phải chữa khỏi cho chị ấy!”
“Hắc Long Vương tiền bối, ông có biết biện pháp gì có thể khôi phục hai mắt của Nhị sư tỷ tôi không?”
“Này…”
Hắc Long Vương do dự.
Diệp Bắc Minh hô hấp dồn dập: “Nói như vậy là có?”
“Có!”
Hắc Long Vương gật đầu.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi lại: “Biện pháp gì?”
Khóe miệng Hắc Long Vương co quắp: “Thằng nhóc kia, cậu thật sự không hiểu hay là giả ngu đấy?”
“Long tộc chính là Thần thú, tinh huyết của Thần thú có thể khôi phục hai mắt của cô ấy!”
“Nhưng nếu bổn vương sử dụng tinh huyết, ít nhất phải tiêu hao ba ngàn năm tuổi thọ!”
“Mặc dù cậu trả lại Long Châu cho tộc Rồng đen, nhưng bổn vương hoàn toàn có thế dùng những biện pháp khác để báo đáp cậu, không cần thiết lãng phí ba ngàn năm tuổi thọ!”
Diệp Bắc Minh bước lên trước: “Hắc Long Vương tiền bối, ông muốn tôi bỏ ra bất kỳ cái giá gì cũng được!”
Đôi mắt Hắc Long Vương đọng lại: “Diệp Bắc Minh, cậu chắc chứ?”
“Dù dùng chính hai mắt của cậu trao đổi cũng được?”
Diệp Bắc Minh không chút do dự gật đầu: “Được!”
Một giây sau.
“Ha ha ha ha!”
Hắc Long Vương cười đầy tán thưởng: “Thế mà chẳng hề do dự, khá lắm, cậu quả nhiên trọng tình trọng nghĩa!”
“Điều này cũng chứng minh bổn vương không nhìn nhầm cậu, em trai tôi cũng không nhìn lầm cậu”.
Chợt giọng ông ta ngưng lại: “Bốn vương có thể đồng ý cậu, dùng tinh huyết chữa khỏi mắt của sư tỷ cậu!”
“Nhưng, cậu cần phải đáp ứng giúp bổn vương làm một chuyện!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp trả lời: “Được”.
Hắc Long Vương chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc kia, cậu không hỏi trước là chuyện gì hả? Sẽ không đổi ý chứ?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Thứ nhất, ông sớm đã có cách có thể cứu được hai mắt của sư tỷ tòi!”
“Lại vòng vo nói cho tôi, rõ ràng còn mang mục đích khác”.
“Thứ hai, ông cố ý thiết kế đế tôi chui vào rọ!”
“Là để tôi đồng ý làm việc thay cho ông!”
“Tôi không ngốc, sớm đã nhìn thấu rồi”.
“Thứ ba, dù tôi đã nhìn thấu, nhưng chỉ cần ông cứu sư tỷ tôi, tôi cam tâm tình nguyện!”
“Còn có vấn đề gì không?”
Anh nói một đoạn dài.
Hắc Long Vương hơi kinh ngạc, ánh mắt hiện lên vẻ thưởng thức: “Giao tiếp với người thòng minh thật dễ chịu!”
“Tôi chỉ cần cậu làm một việc, tiến vào chiến trường Thái cổ!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Tiến vào chiến trường Thái cổ?”
Giọng điệu Hắc Long Vương nghiêm túc: “Đúng!”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tại sao lại là tôi? Tộc Rồng đen các ông không vào được?”
Hai mắt Hắc Long Vương thâm thúy: “Long tộc là Thần thú, chỉ cần đi vào chiến trường Thái cổ thì sẽ dẫn tới Thiên Lôi đánh xuống rồi chết!”
“Mà tổ tiên nhà họ Diệp cậu đã từng vào trong chiến trường Thái cổ, đồng thời mang ra ngoài một vài thứ”.
“Tôi cho rằng cậu là một ứng cử viên không tồi!”
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ!