Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nhớ lần trước là một người tên Diệp Phá Thiên đến từ Hoa tộc thuộc thế giới Cao Võ đúng không?”

“Lần này là ai làm?”

Có người suy ngẫm: “Chẳng lẽ lại là Hoa tộc?”

“Hừ!”

Một người đàn ông trung niên mặc áo tím khinh thường hừ lạnh: “Diệp Phá Thiên đã chết, Hoa tộc chỗ anh ta cũng gần như hủy diệt!”

“Tất cả long mạch của Hoa tộc đều bị rút đi, chỉ còn một long mạch cuối cùng cũng bị chặt đứt!”

“Khí vận đời đời kiếp kiếp đã bị đánh gãy!”

“Chỉ mới trôi qua một triệu năm, Hoa tộc có thể xoay người?”

Người kia cười một tiếng: “Cũng đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi”.

Thiếu phụ bên cạnh có đòi mắt đỏ bừng: “Bất kể là ai làm, con trai của tôi không thể chết vô ích!”

Bà ta cắn nát đầu lưỡi, hộc ra một ngụm tinh huyết!

Phun lên truyền tống trận!

Thiếu phụ gầm nhẹ: “Mời tổ tiên nhà họ Hạ hiển linh, Hạ Bội Cúc nguyện ý dùng ngàn năm tuổi thọ để đánh đổi!”

“Tái hiện lại cảnh tượng lúc con trai tòi chết!”

Vừa dứt lời, tiếng “vù” vang lên, truyền tống trận bắt đầu chấn động kịch liệt.

Ánh sáng màu đỏ như máu bên trong điện đá dâng trào, chẳng khác gì địa ngục Tu La.

Một giây sau.

Hình ảnh màu đỏ hiện lên!

Trong hình, một thanh niên xuất hiện, ma huyết toàn thân sôi ùng ục, ma vụ cuồn cuộn.

Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ hơn chính là anh ta đã mở được Long Tích.

Trong cơ thể bay ra bảy con Chân Long!

“Cậu Diệp, xin cậu…”

Con trai của người thiếu phụ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Thanh niên kia chém một kiếm xuống, con trai thiếu phụ hóa thành một bãi sương máu!

“Con trai!”

Nhìn thấy cảnh con trai mình chết thảm, thiếu phụ phát ra tiếng gào thét tan nát cõi lòng!

Cảnh tượng dừng lại.

“Này…1

“Kẻ này có thể chém giết cảnh giới Giới Chủ?”

Hiện trường hoàn toàn tĩnh lặng!

Lão già có ánh mắt như chim ưng trầm giọng: “Đã thấy hết rồi đi!”

“Hạ Bội Cúc, cò cũng nghe thấy rồi chứ?”

Đòi mắt đẹp của Hạ Bội Cúc tràn ngập tơ máu: “Nghe được rồi, con trai tòi gọi anh ta là – cậu Diệp!”

“Thằng chó đẻ giết con trai tôi mang họ Diệp!”

“Nhà họ Diệp, chắc chắn là nhà họ Diệp Hoa tộc!”

“Bọn họ lại quay về!”

Ầm!

Một hơi thở vô hình bộc phát, trên mặt tất cả mọi người hiện lên sát ý lạnh như băng!

Toàn bộ cung điện bằng đá đều chấn động.

Lão già có ánh mắt như chim ưng giang hai tay ra, đè xuống: “Chư vị, hình như mọi người đã quên một chi tiết khác!”

“Lão Vương, chi tiết nào vậy?”

Mọi ánh mắt rơi xuống người Vương Quá Giang.

Vương Quá Giang trầm giọng đáp: “Thanh kiếm trong tay kẻ này!”

“Thanh kiếm?

Ai ai cũng sững sờ, vừa rồi bọn họ thật sự không đế ý đến thanh kiểm kia.

Nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng!

Thanh kiếm kia vô cùng cố xưa, trên thân kiếm điêu khắc phù văn bàng bạc đại khí.

Đột nhiên.

Một người đàn ông trung niên bỗng mở to mắt: “Trời ạ! Đây chính là thanh kiếm kia từ một triệu năm trước!”

Tạch! Tạch! Tạch!

“Cái gì cơ?”

Mấy chục đòi mắt đồng thời trừng

lớn.

Hạ Bội Cúc không dám tin: “Thanh kiếm này chẳng phải đã bị người đàn bà kia mang vào trong Thần điện sao?”

Sắc mặt của người đàn ông trung niên mặc áo tím trở nên nghiêm túc: “Gia tộc của chúng tôi đã chết hơn mười vị lão tố cảnh giới Chân Linh, tất cả ngã xuống trong Thần miếu!”

“Tại sao nó lại ở trong tay kẻ này?”

Vương Quá Giang lạnh lùng nói: “Đừng quên, Diệp Phá Thiên từng tiến vào Thần miếu!”

“Đồng thời còn không hề tổn thương bước ra”.

“Năm đó, tổ tiên chúng ta giết vào nhà họ Diệp, nhưng chẳng tìm được thứ gì!”

“Mọi người không cảm thấy kỳ quặc sao? Chẳng lẽ Diệp Phá Thiên thật sự không mang ra ngoài thứ gì!”

“Lão phu có thể kết luận, thanh kiếm này chính do Diệp Phá Thiên mang ra ngoài!”

Mọi người yên lặng không nói.

Vương Quá Giang bổ sung một câu: “Còn một vấn đề nữa, ma khí trên người kẻ này!”

Lão ta đảo mắt nhìn mọi người: “Các người không cảm thấy khá quen thuộc sao?”

“Chẳng lẽ… Là Thiên Ma tộc?”

Ai nấy cũng chấn động!

Từng giọng nói lạnh như băng vang lên: “Bắt lại kẻ này, nghiêm hình ép hỏi, nhất định có thế biết được tất ca!”

“Chuyện mà tổ tiên chưa hoàn thành, để chúng ta hoàn thành!”

“Lần này, tất phải hủy diệt nhà họ Diệp, hủy diệt Hoa tộc!”

Kho báu vật trong tháp.

Diệp Bắc Minh cầm lấy một quyến sách màu đen, chất liệu rèn từ kim loại.

“Luyện Thần quyết?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Ha ha ha, nhóc, chúc mừng cậu!”

“Ha ha ha, bản tháp đã chết lặng với sự may mắn phi logic của cậu!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “ông có ý gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK