Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“DÙ anh thừa kế vương vị của Ám Dạ Vương thì cũng không có tư cách khiêu khích uy nghiêm của Thái tử!”

Mộ Thiên Thiên sắp khóc: “Đi, đi mau đi!”

Cô ta chưa từng sợ hãi đến vậy.

Trái tim nhỏ gần như bị dọa đến nổ tung!

Đám người Diệp Chính Đức cũng ngơ ngác!

Ai nấy cũng dồn dập hô hấp, mặt đỏ tới mang tai.

Chợt, mười tên lính già ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, vương thượng, ban đầu chúng ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ngài!”

“Nhưng từ khoảnh khắc này trở đi, tôi, Diệp Chính Đức…”

“Tôi, Vương Vân Phi…”

“Tôi, Trương Thiết Ngưu…”

“Tỏi, Lý Hắc Cấu…”

“…Nguyện giao mạng sống này cho ngài!”

Mười mấy người đồng thanh hét lớn: “Hôm nay chúng tôi đi theo vương thượng, sống chết có nhau!”

Mộ Thiên Thiên bị dọa đến suýt bất tỉnh: “Mấy người!”

Vũ phu, thật đúng là một đám vũ

phu!”

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Mày chính là Diệp Bắc Minh?”

‘Tao không thể khỏng bái phục lá gan của mày! Tao thật sự cực kỳ bội phục lá gan của mày!”

“Ớ ngay Long Đô của hoàng triều Đại Chu tao, dám đánh nát cửa lớn Thiên Quân Lâu của tao, còn bảo tao cút ra đây?”

“Được lắm!”

“Thật sự, mày được lắm đấy!”

Chu Huyền tức giận gật đầu.

ở đây, rất nhiều người cúi đầu khe khẽ bàn luận.

“Thái tử tức giận rồi!”

“Thái tử rất biết tự kiềm chế, tôi chưa từng thấy Thái tử thất thố như

vậy…”

“Suỵt! Đừng nói chuyện, ông không muốn sống nữa à!”

Trong sảnh lớn Thiên Quân Lâu, xung quanh lặng ngắt như tờ!

Thân thể mềm mại của Mộ Thiên Thiên run lên: “Xong, tất cả đều xong rồi, bị anh hại chết hết rồi…”

Diệp Bắc Minh lại giống như không có việc gì: “Mày chính là Thái tử?”

Bình tĩnh!

Lạnh nhạt!

Còn mang chút giọng điệu chất vấn!

Trong chớp mắt, vô số ánh mắt rơi xuống người Diệp Bẳc Minh, đôi mẳt suýt bị kinh ngạc đến rơi ra.

Chu Huyền trầm mặt, lạnh lẽo hỏi lại: “Mày đang chất vấn tao ư?”

Ầm!

Một tiếng sấm sét truyền đến!

Bóng tia chớp chồng lên nhau!

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh xuất hiện bên cạnh Chu Huyền, quăng một cái tát ra!

Bốp!

Chu Huyền như bị sét đánh, lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt lập tức sưng vù!

Một giây sau.

Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bầc Minh truyền đến: “Tao đang chất vấn mày đấy, hài lòng chưa?”

Xung quanh im ắng!

‘Trời ạ!”

Một loạt tiếng hít hà truyền ra.

Đám lính già Diệp Chính Đức sợ choáng váng, bọn họ biết kế tiếp Diệp Bắc Minh có thế sẽ rất ngỏng cuồng!

Nhưng dù có nằm mơ cũng chẳng thế nghĩ đến, anh lại có thế nổi khùng đến vậy!

Mộ Thiên Thiên điên cuồng dụi mắt, không nhịn được mà run rẩy: “Này… Này… Đó chính là thái tử gia đấy!”

“Thái tử tương lai của hoàng triều Đại Chu, thái tử gia dưới một người, trên trăm triệu người!”

“Thế mà anh ta… ừng ực! ừng ực! ừng ực!”

Cô ta không ngừng nuốt nước bọt!

“Lại bị một cái tát của Diệp Bắc Minh đánh bay?”

Bát Vương gia duỗi một ngón tay chỉ thẳng vào Diệp Bẳc Minh: “Mày… Mày!”

‘Sao mày dám?’

Diệp Bắc Minh quét một ánh mắt lạnh như băng qua.

Bát Vương gia sợ hãi cúi đầu xuống!

Chớp mắt sau.

Cảnh tượng khiến mọi người còn khiếp sợ hơn xuất hiện!

Chỉ thấy.

Diệp Bẳc Minh chậm rãi giơ chân lẽn, giẫm lẽn đầu Chu Huyền: “Tao đang hỏi mày đấy, mày không nghe thấy sao?”

GIỜ khắc này.

Thời gian như thế ngừng lại!

Mọi người bị dọa đến ngừng tỉm, tròng mắt lồi lên, nhìn chòng chọc vào cảnh tượng trước mẳt!

Khuôn mặt nóng lên!

Hỏ hấp dồn dập!

Đầu óc ong ong!

Người trẻ tuối này dám giẫm lên đầu thái tử gia?

Đù đù đù, đù má!

Đối với Diệp Bắc Minh mà nói.

Thái tử thì sao chứ?

Ngay cả hoàng đế anh cũng từng giết rồi!

Trên trán Chu Huyền nổi gân xanh, khóe mắt như muốn nứt ra, gào thét: “A! A! A! Thằng con hoang, thằng chó đẻ!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Mày thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Nhấc chân, nặng nề giầm xuống!

Ong!

Đột nhiên.

Một sức mạnh kinh khủng kéo tới!

Một chân của Diệp Bắc Minh như bị không khí ngăn cản, không thể đạp xuống nối!

Vèo!

Chu Huyền bị một nguồn sức mạnh mang đi, vững vàng đứng lên.

Ngay sau đó, một âm thanh văng vắng vang lẽn: “Người trẻ tuổi, đệ tử của tôi mà cậu cũng muốn giết sao?”

Giọng nói lo lắng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc, chạy mau!”

Long Đế cũng tỉnh lại từ bẽn trong tượng đài định hình linh hồn: “Nhóc, nguy hiếm! Mẹ nó, lão già này đã chạm đến cảnh giới năm đó của tôi!”

“Vực Vương, đây là một Vực Vương!”

“Cao hơn Thánh cảnh mấy cảnh giới lớn, đù!”

Trong tích tắc này.

Diệp Bắc Minh cảm giác mình lập tức bị khóa chặt, làm anh không có cả tư cách chạy trốn!

Đám người Mộ Thiên Thiên, Bát Vương gia, Diệp Chính Đức sợ hãi nhìn lão già này.

Lạnh lẽo!

Vô tình!

Tĩnh lặng!

Như thể có khả năng quyết định sống chết của bọn họ trong chớp mắt!

Một giây sau.

Một lão già chậm rãi đi từ ngoài Thiẽn Quân Lâu vào: “Chu Huyền, lần này trở về cùng ta còn không nồ lực tu luyện?”

“Lần sau lại đế người khác dẫm lên đầu, con đi chết luôn đi!”

Lão già không hề bận tâm đến mặt

mũi!

Khuôn mặt Chu Huyền kìm nén đến đỏ bừng, cúi đầu: “Sư phụ, con xin lỗi!”

Tạch!

Ánh mắt của lão giả khóa chặt Diệp Bắc Minh: “Cậu, quỳ xuống, tự sát đi!”

Một cảu.

Khiến người đối diện không hề dâng lên suy nghĩ phản kháng!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng vận chuyến: “Nhóc, sau đó tỏi sẽ dốc toàn lực bùng nổ, dẫn cậu rời khỏi nơi này! Về sau tôi có thể sẽ bị hao tốn, sẽ ngủ say một khoảng thời gian…”

Bỗng nhiên.

Xảy ra biến cố!

Một giọng nói khác truyền đến: “Lý Thanh Liên, ông khoe mẽ đến trên đầu của đồ nhi tôi?”

“Ông đây cho ỏng mặt mũi này sao? Hả?”

Lại một người nữa đến?

Thân thế ai nấy run lên!

Đồng thời quay đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK