Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bẵc Minh và Chu Hoàng nhanh chóng đi về phía vùng đất Nhật Lạc.

Suốt ba ngày nay, bọn họ…

Hoặc là nói, một mình Diệp Bắc Minh bị đánh úp một trăm ba mươi chín lần!

Không hề ngoại lệ, tất cả kẻ tấn công đều bị chém!

Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Anh Diệp, nếu không thì chúng ta trở về nhà họ Chu đi!”

Ba ngày giết chóc liên tục, quanh thân Diệp Bắc Minh bao phủ một tầng hơi thở chết chóc!

Dù là Chu Hoàng cũng không dám lại gần.

Diệp Bâc Minh chỉ nói bốn chữ: “Tiếp tục đi tới!”

Chu Hoàng không hiếu: “Anh Diệp, tại sao anh lại phải đi đến vùng đất Nhật Lạc chứ?”

“Rốt cuộc là vì cái gì?”

Diệp Bẳc Minh yên lặng: “Tôi muốn tìm cây thần Hỏa Tang, lấy quả thần Hỏa Tang!”

“Cây thần Hòa Tang?”

Chu Hoàng sững sờ: “Anh Diệp, đây là thứ chí có trong truyền thuyết”.

“Thứ này tôi cũng từng nghe nói qua, hình như đã từng xuất hiện ở vùng đất Nhật Lạc!”

“Nhưng tôi cam đoan với anh, hiện tại vùng đất Nhật Lạc chắc chẳn không có cây thần Hỏa Tang!”

“Nếu anh đến vì thứ này, càng nên từ bỏ!”

Diệp Bẳc Minh lắc đầu: “Dù chỉ có hy vọng mỏng manh, tôi cũng nhất định phải đi!”

Chu Hoàng thấy không thế thuyết phục, chỉ đành tiếp tục đi cùng Diệp Bắc Minh.

Chạng vạng tối ngày thứ năm, thời điếm mặt trời lặn cuối cùng.

Một đoạn tường thành nhấp nhô màu đen dài liên miên xuất hiện trước mắt.

Cổ xưa!

Hoang vu!

Tử vong!

Mang lại cho người ta cảm giác áp bách hít thở không thông!

Ròng rã suốt năm ngày, bọn họ chịu đựng tổng cộng hơn năm trăm lần công kích lớn nhỏ bất ngờ!

Hơn ngàn tẻn tu võ trẽn Thánh Vương ngã xuống dưới tay Diệp Bắc Minh!

Cuối cùng cũng đến vùng đất Nhật

Lạc!

“Anh Diệp, phía trước chính là vùng đất Nhật Lạc!”

Chu Hoàng còn lấy ra một cái mặt nạ đưa cho Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, mới tới vùng đất Nhật Lạc, chúng ta vẫn nẽn khiêm tốn chút đi”.

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: “Khiêm tốn? Tại sao phải khiêm tốn?”

Năm ngày này, anh từng chịu đựng hơn năm trăm lần đánh úp!

Hiện tại đã đến vùng đất Nhật Lạc, dù mang mặt nạ cũng sẽ bị người khác nhận ra!

Liệu khiêm tốn có tác dụng không?

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chân nguyên cả người phun trào!

Anh quát lên với tường thành cổ xưa trước mắt: “Vùng đất Nhật Lạc, Diệp Bắc Minh tôi đến rồi!”

Rống!

Một tiếng rồng ngâm vang lên.

Trong chớp mắt, giọng nói của Diệp Bẳc Minh vang rền như sấm sét, truyền khắp phạm vi trăm dặm!

Một giây sau.

Bên trong vùng đất Nhật Lạc, người thuộc đủ loại thế lực sôi nổi ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía tường thành.

Kinh ngạc!

Không ngờ tới! Khó mà tin được! “Diệp Bẳc Minh?”

“Là cái thằng được nhà họ Lăng treo thưởng một kiện thần khí ấy hả?”

“Cậu ta đến vùng đất Nhật Lạc rồi? Lại còn kiêu ngạo như vậy?”

“Đi, đi ra xem sao!”

Vô số người tu võ nhao nhao xuất hiện ở trên tường thành, nhìn Diệp Bắc Minh bẽn dưới như đang nhìn một con kiến!

‘Tiên Thiên sơ kỳ?”

Mẹ nó, không thế nào?”

“Thằng này lấy dũng khí từ đâu đấy, Tiên Thiên sơ kỳ cũng dám đứng đây kêu la gọi bậy?”

Một số người buồn cười lắc đầu.

Đôi mắt của một lão giả hơi trầm xuống: “Đừng coi thường kẻ này!”

“Suốt năm ngày này, ít nhất có hơn ngàn người tu võ ra tay với người này vì thần khí của nhà họ Lăng!”

“Không có ngoại lệ, tất cả đều ngã xuống!”

Tạch!

Nghe được lời này, ánh mắt của mọi người đọng lại, một lần nữa nhìn thẳng Diệp Bắc Minh.

Đối mặt với hàng ngàn hàng chục ngàn ánh mẳt trên tường thành, thân thế mềm mại của Chu Hoàng bị dọa đến run run.

Cô ta trốn sau lưng Diệp Bẳc Minh theo bản năng: “Anh Diệp… Anh… Anh làm cái gì vậy?”

Chu Hoàng sẳp bị dọa điên rồi!

Một giây sau.

Diệp Bẳc Minh cử động, trái tim Chu Hoàng thiếu điều bị dọa đến nổ tung!

Chỉ thấy.

Diệp Bẳc Minh khoát tay, lấy ra kiếm Đoạn Long: “Nghe nói mọi người gọi kiếm này là kiếm Long Đồ hả? Có người nào muốn không?”

“Hiện tại, chỉ cần mấy người xuống tay chặt đầu tôi, thanh kiếm này chính là của các người!”

“Hơn nữa, đầu của tỏi còn có thế đối được một kiện thần khí của nhà họ Lăng!”

“Anh Diệp? Anh?”

Chu Hoàng dọa choáng váng, ngã ngồi trẽn mặt đất.

Hai chân còn mềm hơn cả lúc thấy Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết!

Hoàn toàn không có sức lực!

“Hả?”

“Kiếm Long Đồ!”

‘Thật sự là kiếm Long Đồ!

Giờ phút này, những người tu võ vốn không hề hứng thú với Diệp Bắc Minh tràn ra vẻ tham lam từ trong mắt.

Ánh mắt mọi người nóng bỏng, hô hấp trở nên dồn dập!

Vô số sát ý lạnh như băng khóa chặt Diệp Bắc Minh!

Anh tiếp tục kích thích đám người: “Sao hả? Nghe nói vùng đất Nhật Lạc chí dùng nắm đấm nói chuyện, coi trời bằng vung!”

“Sao nào? Tôi, một kẻ Tiên Thiên sơ kỳ nho nhỏ đứng ở chỗ này, các người không dám giết sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK