Chương 1517: Xin anh hãy tự trọng!
“Thấy được em thật tốt quá!”
Anh bước lên một bước, ngay trước mặt tất cả mọi người.
Ôm lấy Chu Nhược Giai!
“Mẹ kiếp…”
“Đù! Cậu ta dám ôm Chu sư tỷ?”
“Thằng kia, mẹ nó mày muốn chết đúng không?”
Trong nháy mắt, hai mắt của vô số nam giới đỏ bừng!
Ai aỉ cũng gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, hận không thể xông lên xé nát anh!
Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai run lên, ngắn ngủi thất thần.
Theo bản năng, cô duỗi tay muốn ôm Diệp Bắc Minh!
Một giây sau.
Cô chợt nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Cậu Diệp, xin anh hãy tự trọng!”
Một câu nói ngắn ngủi khiến Diệp Bắc Mình như bị sét đánh!
Anh quả thực không thể tin vào tai của
mình: “Nhược Giai, em gọi anh là gì?”
Chu Nhược Giai thản nhiên đáp: “Cậu Diệp”.
Diệp Bắc Minh đỏ hốc mặt: “Nhược Giai, vì sao chú?”
“Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?”
Chu Nhược Giai mỉm cười: “Cậu Diệp, duyên phận giữa chúng ta đã hết!”
“Anh có Hạ Nhược Tuyết của anh, có cả Tôn Thiến của mình!”
“Thậm chí anh còn có mười vị sư tỷ phong hoa tuyệt đại, Chu Nhược Giai tôi đã từng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh!”
“Mà tôi chỉ là một con vịt xấu xí!”
“Anh có biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, thiếu một người là tôi thì có làm sao?”
Chu Nhược Giai nói xong, trong đôi mắt đẹp không nhịn được mà lóe lên vẻ mất mát.
Trái tim Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Nhược Giai, anh xỉn lỗi, anh không thể làm gì khác được…”
“Không cần phải xin lỗi”.
Chu Nhược Giai nở nụ cười xinh đẹp, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh: “Cậu Diệp, duyên phận
của chúng ta đã hết!”
“Bây giờ, Chu Nhược Giai không còn là vợ chưa cưới của anh, mà là đệ tử của học viện Viễn Cổ!”
“Tôi học tập đạo Vô Tình, trong lòng sớm đã không còn tình cảm!”
“Cậu Diệp, tôi hy vọng lần sau anh gặp lại tôi sẽ gọi tôi là cô Chu”.
“Tôi không muốn gặp lại người này, mời hai vị hộ pháp đừng cho anh ta bước vào học viện Viễn Cổ!”
Bỏ lại câu nói sau cùng, Chu Nhược Giai dứt khoát kiên quyết quay người bỏ đi!
“Được!”
Hai người đàn ông trung niên ngưng trọng quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh!
Mọi người cười trên sự đau khổ của người khác nhìn cảnh tượng này!
Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, há to miệng.
Không nói nên một lời!
Suốt quãng đường dài này, anh nợ Chu Nhược Giai quá nhiều!
Theo đạo lý mà nói, người vợ chưa cưới này mới là người gần gũi nhất với anh!
Nhưng vì một câu nói của Tiểu Tháp, Chu Nhược Giai rất an toàn.
Diệp Bắc Minh liền không tốn công sức đì tìm cô!
Gặp lại Chu Nhược Giai, anh không ngờ sẽ là loại cục diện này.
“Không được, anh nhất định phải nói rõ với em!”
Diệp Bắc Minh sải bước ra ngoài, cố gắng đi vào trong học viện Viễn cổ.
Hai người đàn ông trung niên canh giữ ở cạnh cửa lập tức che trước người anh: “Cậu này, xỉn cậu hãy tự trọng!”
Hơi thở của cảnh giới Đế Tôn đập vào mặt!
Diệp Bắc Minh ngắn ngủi kinh ngạc: “Tòi là bạn của cô Chu, chẳng lẽ cũng không thể đi vào học viện Viễn cổ sao?”
Một người đàn ông trung niên trong đó lắc đầu nói: “Xin lỗi! Nếu cô Chu chưa từng nói ra câu nói kia!”
“Cậu là bạn của cô Chu, quả thực có thể được mời vào học viện Viễn cổ!”
“Nhưng cô Chu không muốn gặp cậu!”
“Theo quy định của học viện Viễn cố, trừ
phi là viện trưởng tự mình mời, bằng không thì cậu không có tư cách tiến vào nơi này!”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Nếu tôi cứ xông vào thì sao?”
“Xông vào?”
Hai người đàn ông cảnh giới Đế Tôn nhíu mày, một luồng khí lạnh ập vào mặt anh!
Các đệ tử của học viện Viễn cổ đang hóng chuyện khác cũng trầm mặt xuống!
Tất cả đều mang thái độ thù địch phong tỏa Diệp Bắc Minh.
Lê Mộng Ly giật nảy mình: “Cậu Diệp, đừng làm loạn!
“Học viện Viễn cổ có khẩu hiệu, bất kỳ ai, nếu dám mạnh mẽ xông tới học viện Viễn cổ!”
“Chỉ cần là người của học viện Viễn cổ đang có mặt tại hiện trường đêu có thể vô điều kiện ra tay giết chết kẻ đó!”
Lê Mộng Ly tạm dừng, rồi bổ sung: “Thậm chí là tôi cũng phải ra tay với cậu Diệp…”
Diệp Bắc Minh hỏi lại: “Chẳng lẽ không còn có cách nào khác sao?”
Một người đàn ông cảnh giới Đế Tôn trong số đó lắc đầu: “Người trẻ tuổi, một người phụ
nữ mà thôi!
“Không đến mức chôn tính mạng của mình theo. Nếu cậu khăng khăng muốn tiến vào học viện Viễn Cổ thì vẫn có thể!”
“Ba năm sau tham gia tuyển chọn của vùng đất Thiên Tuyệt tiến vào mười vị trí đầu là có thể gia nhập học viện Viễn cổ!”
“Ba năm?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, anh không thể đợi được ba năm.
Bỗng nhiên.
Giọng nói của Lê Mộng Ly vang lên: “Cậu Diệp, tôi vẫn còn một cách!”
Diệp Bắc Minh quay đầu: “Cách gì?”
Hàng lông mày thanh tú của Lê Mộng Ly nhíu lại, nghiêm túc nói: “Thang Trời!”
“Thang Trời?”, Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Lê Mộng Ly giải thích: “Học viện Viễn cổ có tổ huấn, bất kỳ ai nhỏ hơn 1000 tuổi!”
“Chỉ cần một mình bò lên trên 9999 bậc thang trời, liền có thể vô điều kiện gia nhập học viện Viễn Cổ!”
Diệp Bắc Minh lập tức gật đầu đồng ý: “Được, vậy tôi đi leo Thang Trời!”
Anh vừa dứt lời.
“Hahahaha…”
‘Thằnq nàv đanq làm trò hề à?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK