Chương 1413: Đỉnh Thiên Đạo vỡ, Thiên Đạo tông vong
Nhưng ở trong mắt những người này, bọn họ còn chẳng bằng con kiến!
“Đại nhân… Bọn tôi thật sự không biết mà!”
“Chỉ biết là một thanh niên tên là Diệp Bắc Minh..”
Ông Từ nheo mắt, hai tia máu bắn ra!
Lần lượt bay vào ấn đường của mấy người đó!
Cưỡng chế sưu hồn!
“Á… Tha mạng!”
Mấy người bọn họ lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, không ngừng kêu rên: “Bọn tôi nói hết cho ông, xỉn ông đừng sưu hồn…”
Ông Từ không nghe!
Một lát sau, nhị trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão thất khiếu chảy máu mà chết!
Ánh mắt của ông Từ không hề dao động: “Diệp Bắc Minh! Quả nhiên là Diệp Bắc Minh!”
“Người Hoa tộc, lúc ra tay huyết long lao ra từ trong cơ thể!”
“Lão hủ đoán, cậu ta lấy được không chỉ
một long mạch!1
Đột nhiên.
Ông Từ giơ tay lên, một miếng ngọc bội khắc Thiên Môn xuất hiện trong lòng bàn tay!
Là đồ đằng của Thiên Đạo tông!
Ngọc bội lóe sáng, một giọng nói uy nghiêm phát ra từ miếng ngọc bội ấy: “ông Từ, tạỉ sao ông lại không ở tông môn?”
“Giọng của tông chủ?”
Người của Thiên Đạo tông kinh ngạc!
Ông Từ hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh, hỏi: “Tông chủ, có chuyện gì sao?”
Tông chủ Thiên Đạo tông nói: “Đỉnh Thiên Đạo nát rồi!”
“Hơn nữa không có bất cứ ai chạm vào đã vỡ!”
“Cái gì?!”
Con ngươi của ông Từ co lại.
Lục Bạch Hạc và Từ Trung Thiên nhìn nhau!
Những người còn lại của Thiên Đạo tông sợ hãi!
Có một câu cách ngôn được lưu truyền
trong Thiên Đạo tông từ thời thượng cổ đến nay: Đỉnh Thiên Đạo vỡ, Thiên Đạo tông vong!
Nhưng các đệ tử của Thiên Đạo Tông không coi câu cách ngôn này là thật!
Bởi vì đỉnh Thiên Đạo không chỉ là đỉnh luyện đan của tông chủ đầu tiên của Thiên Đạo tông, mà còn được tạo ra bằng cách nung chảy bỉnh khí của mười Thần Đế!
Đan đỉnh này hình thành tự nhiên, cực kỳ rắn chắc!
Đừng nói là vỡ!
Cho dù mười Thần Đế cùng nhau tấn công thì cũng không thể phá hủy đỉnh Thiên Đạo!
Hôm nay.
Đỉnh Thiên Đạo tự vỡ?
Có aỉ mà không hãi?
Có aí mà không sợ?
Thiên Đạo tông chủ nói: “ông trở lại rồi nói sau!”
Ngọc bội tối lại.
Hiện trường lặng ngắt như tờ!
Lục Bạch Hạc nuốt nước bọt: “ông Từ, lẽ nào Thiên Đạo tông chúng ta sắp diệt vong thật
rồi ư?”
Hai mắt ông Từ đỏ ngầu: “Không! Thể! Nào!”
“Thiên Đạo tông muôn đời bất diệt còn có tổ tiên đột phá gông xiềng tiến vào Thần Giới!”
“Ai có thể diệt Thiên Đạo tông chúng ta?
Lẽ nào tên Diệp Bắc Minh đó có thể làm được?”
“Chẳng qua thằng ranh ấy trùng hợp xuất hiện mà thôi, chẳng lẽ cậu ta còn có thể nghịch thiên?”
Ông ta bỗng quát: “Đừng có mà tự mình dọa mình!”
Mấy người họ nhao nhao gật đầu.
Đương nhiên không ai coi những gì Diệp Bắc Minh nói ra gì!
“Được rồi, lão phu về trước!”
Ánh mắt ông Từ lạnh như băng, sát ý ngày càng mãnh liệt hơn: “Bây giờ các cậu chỉ có một nhiệm vụ, tìm được người Hoa tộc tên là Diệp Bắc Minh ấy!”
“Mang long mạch con giáp về Thiên Đạo tông cho lão phu, đồng thời..”
“Lão phu còn muốn đầu của cậu tai
Sau khi trở lại Tu La tộc, Diệp Bắc Minh vội vã xông vào hoàng cung Tu La tộc.
Tất cả mọi người bị bao phủ bởi thần hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Người nhà họ Diệp, nữ hoàng Tu La, Ly Nguyệt.
Tôn Thiến và mọi người đêu ở trong một đại điện của hậu cung!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc: “Nhóc, trạng thái của thập sư tỷ và bát sư tỷ của cậu không ổn lắm!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tạm thời bản tháp cũng chưa phát hiện ra được, cậu cẩn thận!”
Diệp Bắc Minh gật đầu với vẻ trầm ngâm, sau đó đẩy cửa đại điện ra!
“Minh Nhỉ!”
“Chồng ơi!”
“Bắc Minh!”
Mọi người thấy Diệp Bắc Minh trở về thì vui vẻ chạy tới.
“Sư đệ, bọn chị về rồi”, Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ mỉm cười.
Diệp Bắc Minh bước nhanh đến trước mặt hai người họ: “Thập sư tỷ, bát sư tỷ, các chị trở lại bằng cách nào vậy?”
“Đông Phương Xá Nguyệt mang các chị đi rồi mà? Chẳng lẽ cô ta thả các chị về?”
Ánh mắt Vương Như Uyên lập lòe: “Tiểu sư đệ, chúng ta nói chuyện riêng đi!”
Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Mọi người đi nghỉ ngơi đi, bọn ta có chuyện quan trọng muốn nói với tiểu sư đệ!”
Mọi người thấy thế thì không nói nhiều nữa.
Diệp Bắc Minh dẫn hai cô gáỉ vào một căn phòng khác!
“Sư tỷ, rốt cuộc có chuyện gì thế?”, Diệp Bắc Mình khó hiểu.
Đột nhiên.
Vương Như Yên tiến lên, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh!
Anh cứng đờ: “Thập sư tỷ, sao thế?”
Mặt Vương Như Yên đỏ ửng, cô ấy nhìn anh với ánh mắt mơ màng: “Tiều sư đệ, bọn chị nhớ em quá…”
“Đừng hỏi, chiếm lấy chị đi đã!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK