Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó.

Ở một nơi nào đó trên Đại Lục Thượng cổ, bên trong sơn cốc giống như tiên cảnh.

Nơi này có hoa nở tươi tốt, bốn mùa như xuân.

Hai người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi dưới một gốc cây cố thụ tu võ!

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện.

Hai người này đúng là Chu Nhược Dư và Tôn Thiến!

Ầm!

Đột nhiên, một cái giếng cố bên cạnh cây cổ thụ rung lên.

Nước giếng sôi “ùng ục” bắn ra bên ngoài.

Nước giếng kia lại có bảy màu

sắc!

Một bóng người vội vã chạy đến, sau khi nhìn lướt qua cái giống cổ thì lập tức thay đối sắc mặt: “Nguy rồi!”

“Dì Lam, có chuyện gì vậy?”

Chu Nhược Dư và Tôn Thiến biến

sác.

Ánh mắt Diệp Thanh Lam trầm xuống: “Minh Nhi đã bại lộ, chỉ sợ bây giờ toàn bộ Đại Lục Thượng cổ đã biết được khí tức của thằng bé!”

“Dì vốn nghĩ vẫn còn một khoảng thời gian nữa, nhưng chỉ sợ bây giờ Minh Nhi đang gặp nguy hiểm!”

“Bây giờ chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, bảo Minh Nhi trốn đi ở Đại Lục Chân Võ!”

“Thứ hai, bảo thằng bé nhanh chóng tăng thực lực lên, phải có được lực lượng đủ để chống lại những người đó!”

Chu Nhược Dư vô cùng lo lắng: “Nhưng mà Bắc Minh còn không biết mình đang gặp nguy hiếm!”

“Không sai!”

Diệp Thanh Lam gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người cô ấy: “Cho nên bây giờ cần có một người đi thông báo cho nó biết!”

Chu Nhược Dư không chút do dự: “Con sẽ đi!”

Diệp Thanh Lam quyết đoán lắc đầu: “Không được!”

“Nếu con xuất hiện, những người đó sẽ biết vị trí của chúng ta”.

“Tôn Thiến đang có bầu, vất vả lắm chúng ta mới trốn được ở chỗ này, tuyệt đối không thế bị người ta phát hiện ra!”

Chu Nhược Dư gấp đến mức dậm chân: “Dì Lam, đã đến lúc nào rồi!”

“Để con đi đi, nếu Bắc Minh biết được nguy hiếm đến từ Đại Lục Thượng cố, nói không chừng anh ấy sẽ không có việc gì”.

Diệp Thanh Lam trầm mặc.

Sau một lát.

Ánh mắt bà dao động: “Chắc hẳn mấy cô gái kia đã bắt đầu kế hoạch của dì rồi!”

“Có thể bảo đảm được an toàn cho Bắc Minh!”

Đại Lục Thượng cổ, gia tộc Nam Cung.

Ba lão già đứng trước một bức tranh rất lớn.

Bức tranh rộng mười trượng, lại cao tới trăm trượng khủng bố.

Trên bức tranh là một thanh niên cầm một thanh trường kiếm mơ hồ trong tay.

Quanh người có hàng trăm con rồng quấn quanh, phía sau lưng còn có hơn mười đại lục bị tách rời lơ lửng!

Đúng là Đại Lục Thượng cổ.

ở phía cuối bức tranh, thanh niên lại có thế hàn gắn được Đại Lục Thượng cố bị tách rời, đả thông con đường đến thế giới Cao Võ!

Bức tranh này chính là một lời tiên đoán của tổ tiên gia tộc Nam Cung!

Hơn nữa thanh niên trong bức tranh của tố tiên lại không có mặt.

Ngay từ đầu mọi người vẩn luôn đoán thanh niên này là ai!

Hơn trăm ngàn năm trước, bọn họ đã không thế tìm được người này!

Đời này qua đời khác, mọi người dần không còn quan tâm đến nữa.

Nhưng đúng hôm nay.

Bức tranh không hề có biến hoá mấy trăm ngàn năm lại đột nhiên xảy ra biến hoá kinh người!

Một khuôn mặt mơ hồ xuất hiện trên người thanh niên kia.

Sau khi ba lão già này biết được, đã trực tiếp đứng canh trước bức tranh này suốt ba ngày!

Cuối cùng, một lão già trong đó khàn khàn mớ miệng: “Hai người có nhìn thấy rõ khuôn mặt kia không?”

Hai lão già còn lại lác đầu:

“Hoàn toàn không hề nhìn rõ, người này chỉ có hình dáng mơ hồ”.

“Nếu nói là người tương tự như vậy thì cả Đại Lục Thượng cố không có hàng triệu cũng có hàng trăm ngàn người!”

Đôi mắt lão già có giọng nói khàn khàn đỏ lên: “Nhưng mà lời tiên đoán trên bức tranh nói rằng kẻ này có thể chữa trị Đạl Lục Thượng cổ đang bị tốn hại”.

“Không chỉ như thế, người này còn có thể đả thông con đường đi đến thế giới Cao Võ!”

“Hai người có biết điều này có nghĩa là gì không?”

Hai lão già còn lại nhìn thoáng qua nhau, sau đó trầm mặc .

“Đương nhiên tôi biết điều này có nghĩa là gì!”

Một lão già đầu trọc trong số hai người hừ lạnh một tiếng: “Hàng triệu năm trước, Đại Lục Thượng cổ và Đại Lục Chân Võ vốn là một thế”.

“Chính là bời vì Hoa tộc đắc tội một thế lực cực kỳ khủng bố ở đại lục Cao Võ, đối phương đã nổi giận lôi đình!”

“Không chỉ tách rời Đại Lục Thượng cổ và Đại Lục Chân Võ, mà còn chém Đại Lục Thượng cố thành mười mấy đại lục nhỏ lơ lửng ở trên bầu trời Đai Luc Chân Võ!”

Ánh mắt của lão già đầu trọc càng thêm lạnh lùng: “Thế giới của chúng ta vốn dĩ rất phồn vinh, nhưng vì thế mà lại không thể gượng dậy nổi!”

Lão già một mất ở một bên thở dài một tiếng: “Haiz, những chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi”.

“Điếm chết người chính là lối đi đến thế giới Cao Võ đã bị đóng lại, cả cuộc đời người ở thế giới chúng ta đều không thể đi đến cảnh giới cao hơn!”

“Cho dù là lực lượng hay là sinh mệnh, đều bị hạn chế đến chết”.

Lão già đầu trọc cắn chặt răng: “Đều do Hoa tộc chết tiệt kia cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK