“Tại sao mình lại không cảm nhận được bất kỳ nguy hiếm nào từ người thằng nhóc này vậy nhỉ?”
Chu Đỗ Di trầm ngâm suy nghĩ.
Giờ phút này.
Thôn Thiên Mãng uốn lượn thân mình, vồ tới tấn công. Lớp vảy màu đen tuyền trên thân nó sáng bóng, Thôn Thiên Mãng vẫy đuôi đập về phía Chu Lạc Ly!
Một ngọn giáo thẳng dài màu bạc xuất hiện trong tay Chu Lạc Ly, cô ấy đâm nó vào cái đuỏi của Thôn Thiên Mãng.
“Keng!”, ảm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa.
Chu Lạc Ly bị dội thẳng ra ngoài, cơn chấn động khủng khiếp tác động lẽn cả lục phủ ngũ tạng, khiến cho bên trong cô ấy đau rát kinh khủng.
Nếu không nhờ Diệp Bắc Minh thoăn thoắt bay đến, đỡ lầy Chu Lạc Ly đang bị đánh văng ra ngoài thì e rằng cô ấy sẽ không tránh khỏi việc bị thương.
“Tiểu sư đệ cẩn thận!”
Hai người vừa giữ được thăng bằng thì Thôn Thiên Mãng lại nhào tới tấn công với tốc độ nhanh đến không tưởng.
Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo của Chu Lạc Ly bằng một tay, giẫm một chân xuống đất.
Vút!
Hai người thoắt cái đã bay đi, tốc độ nhanh đến nổi chỉ đề lại bóng dáng.
Thôn Thiên Mãng vồ hụt, thân hình đồ sộ của nó nện xuống mặt đất làm bụi mù bay tứ tung, gạch vỡ bay tung tóe.
Thôn Thiên Mãng ngoái đầu lại, vẫn ngoan cố tiếp tục tấn công hai người họ. Tuy nhiên, cho dù nó cố gắng tấn cỏng cách mấy thì Diệp Bắc Minh vẫn chỉ né tránh một cách bị động.
Anh không hề có cử chì gì sẽ đánh trả cả.
Chu Tể thấy vậy thì khóe miệng co rúm lại: “Cái thằng này đúng là ăn hại, chỉ biết nhát gan né tránh chứ chẳng dám đánh trả!”
“Thôi, đế đệ ra tay, chém chết Thôn Thiên Mãng đã rồi tính!”
Chu Đỗ Di nhíu mày: “Chờ thêm chút nữa đã”.
“Tỷ còn chần chờ gì nữa? Đường tỷ à, tỷ đừng lãng phí thời gian tại đây làm
gì”.
Chu Tế hoàn toàn phớt lờ lời nói của Chu Đổ Di.
Hắn ta bay lên trời, trong thoáng chốc đã bay đến khoảng không phía trên của cấm cung.
Một thanh bảo kiếm màu xanh xuất hiện trong tay Chu Tể, hẳn ta vung bảo kiếm tạo thành một đường kiếm khí với độ cong hoàn hảo, sau đó chém xuống mà không chút khoan nhượng!
Phập!
Không ngờ Thôn Thiên Mãng lại không thế ngăn cản uy thế của nhát kiếm này, nó đã bị chém đầu trong tích tắc.
Thân hình con Thôn Thiên Mãng chỉ kịp giãy giụa vài cái, sau đó nằm bất động trên mặt đất.
Gương mặt đầy nếp nhăn của Chu Long Thiên đầy vẻ hoảng hốt: “Diệp Bắc Minh, hóa ra mày có người giúp à?”
Ông ta vội vàng xoay người bỏ chạy.
Diệp Bầc Minh sải bước đi tới, đạp Chu Long Thiên ngã lăn ra đất.
Chu Tế tỏ ra khinh thường thấy rõ: “Đồ cáo mượn oai hùm!”
Kế đó, hắn ta quay sang nhìn Chu Lạc Ly: “Lạc Ly, em còn nhớ anh không?”
Đồng tử của Chu Lạc Ly co rút: “Anh… Anh là anh họ của em, Chu Tế ư?”
Từ khi sinh ra đến trước sinh nhật sáu tuổi, cô ấy được nuôi nấng tại nhà họ Chu.
Lúc Chu Lạc Ly được đưa đi khỏi nhà họ Chu thì cũng mới vỏn vẹn sáu tuổi, và cô ấy sẽ rời khỏi đó trong vòng hai mươi năm.
Hai mươi năm sau, Chu Lạc Ly phải quay về nơl này.
Bây giờ Chu Tế lại tới đảy, lẽ nào đã đến lúc rồi ư?
Chu Tế nhoẻn miệng cười: “Là anh đây, anh đến để đón em về nhà”.
Khuôn mặt của Chu Lạc Ly cứng đờ, cô ấy bất giác nhìn về phía Diệp Bâc Minh.
Lúc này.
Chu Long Thiên đang nằm sõng soài dưới mặt đất, trong mắt ông ta ngập tràn sự rồ dại: “Diệp Bẳc Minh, mày không thế giết tao được!”
“Tao là hoàng đế của Đại Chu, ta nẳm trong tay thiên hạ này, tao là người nắm giữ tất cả mọi thứ!”
“Mày mà giết tao, mày sẽ phải gánh chịu tiếng xấu ngàn đời đấy!”
“Từ xưa đến nay, kẻ giết vua chưa bao giờ có kết cục tốt đâu!”
“Diệp Bắc Minh, mày đừng giết tao nhé? Tao sẽ truyền lại ngôi vị hoàng đế cho mày, tao làm vua bù nhìn cho mày nhé?”
Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay ra sau lưng.
Anh thờ ơ nhìn Chu Long Thiên dưới đất: “Ông nói xong chưa?”
Trong ánh nhìn đầy bàng hoàng của Chu Long Thiên, hẳn tan nhẫn đạp chân xuống!
Ầm!
Chu Long Thiên bị đạp bẹp dí xuống đất, hóa thành một bãi sương máu.
Chu Đỗ DI từ trên trời đáp xuống: “Lạc Ly, lâu rồi không gặp”.
Chị Di, sao chị cũng tới đây?”
Chu Lạc Ly lấy làm ngạc nhiên.
Chu Đổ Di là một nữ đệ tử tài năng nhận được nhiều đãi ngộ ƯU áỉ trong nhà họ Chu. Người chị này đã tự mình đến đón cô ấy, e rằng lần này cô ấy phải trờ về nhà họ Chu thật rồi!
Diệp Bắc Minh ảm thầm quan sát hai người, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tên Chu Tế kia là Thánh Vương sơ kỳ.
Còn Chu Đỗ Di thì có tu vi Thánh Vương trung kỳ.
Cả hai người họ đều cực kỳ trẻ, theo kiểu nhìn là biết độ tuổi chẳng cao bao nhiêu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, ngạc nhiên lắm đúng không?”
“Nhìn khung xương của một nam, một nữ này thì hai người họ chắc chắn chưa quá năm mươi tuổi đâu”.
“Chưa đến năm mươi tuối mà đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, thiên phú của hai kẻ này quá là quý hiếm trẽn đời!”
Diệp Bầc Minh hỏi ngược lại ông ta: “Đây là nền tảng của gia tộc xuất thân từ thời thượng cố ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chẳc nịch: “Tất nhiên rồi, người ta có hơn mười ngàn năm, thậm chí là mấy chục ngàn năm bề dày lịch sử cơ mà!”
Chu Đổ Di mỉm cười: “Lạc Lỵ, thời hạn hai mươi năm đã hết, giờ cô phải theo chúng tôi trở về nhà họ Chu”.
Chu Lạc Lỵ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, buồn bã gật đầu: “Chị Di, tôi biết rồi”.
“Nhưng xin chị cho tôi một ít thời gian nữa, tỏi muốn nói lời tạm biệt với tiểu sư đệ”.
“Được thôi”.
Chu Đỗ Di nói với gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Còn Chu Tế thì tỏ ra khinh thường thấy rõ.
“Lạc Ly tốt bụng quá, một tên rác rưởi thì có gì hay ho mà nói lời tạm biệt?”
“Chỉ cần Lạc Ly trở về nhà họ Chu thì kế từ hôm nay, con bé và tên ăn hại này sẽ là người của hai thế giới!”
“Từ nay về sau, hai chúng nó sẽ không còn tiếp xúc gì với nhau nữa! Mà đã không còn tiếp xúc thì tạm biệt hay không cũng khác gì nhau chứ?”
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy.
Nhưng hắn ta vẫn không nói ra.
Chu Lạc Ly đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, tỷ phải đi rồi.”
Sau một hồi lặng thinh, Diệp Bắc Minh không kìm được hỏi: “Đảy có phải là lựa chọn của chính bản thân tỷ không?”
‘Đúng vậy”.
Chu Lạc Ly gật đầu, cô ấy thừa biết thân thế của mình.
Bẽn cạnh đó, cô ấy vẫn không quên thời hạn hai mươi nằm rèn luyện ờ ngoài của mình.
Giờ đảy.
Thời hạn hai mươi năm đã chấm dứt, đã đến lúc cô ấy phải trở về nhà họ Chu rồi.