Chương 1323: Kiêu ngạo và cầu xin
Giọng cúa Đông Phương Xá Nguyệt vang lên: ’Cậu là người cúa Hoa tộc nhí? Nếu tôi nói cho cậu bí mật về di tích cỏn Luân Thượng Cố!”
“Còn cả bắt nguồn của Hoa tộc, không biết cậu có hứng thú hay không?1
Diệp Bắc Minh dừng bước lại: “Nói!”
Đông Phương Xá Nguyệt kiêu ngạo đáp: “Mang tôi đi tòa tháp này trước đã!’
Diệp Bắc Minh lắc đâu: ‘Xin lòi, tôi đột nhiên không muốn biết nữa”.
“Cậu!”
Đông Phương Xá Nguyệt sững sờ, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Cậu thật sự không có hứng thú?’
Diệp Bãc Minh lười giải thích.
Xoay người rời đi!
Đóng Phương Xá Nguyệt tự tin nói: “Tòi dạy cho cậu một bộ võ kỹ cấp Than Đế!”
Không ai có thế từ chối võ kỹ cấp Thần
Đế!
Diệp Bầc Minh không hề quay đầu lại!
Đôi mât đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt đọng lại: “Tôi cho cậu thêm ba loại đan phương không thuộc về thế giới này!”
Diệp Bắc Minh van thờ ơ như cũ!
Mắt thấy anh sắp biến mất trong tầm mắt cô ta!
Đông Phương Xá Nguyệt nôn nóng: ‘Cậu kia, cậu đừng đi!1
“Tôi đòng ý với cậu, cho cậu một bộ võ kỹ cấp Đế, lại cho cậu thêm ba loại đan phương!’
“Đồng thời, nói cho cậu nguồn gốc cúa di tích Côn Luân Thượng cố và Hoa tộc!’
Cuối cùng Diệp Bắc Minh cũng dừng lại.
Anh quay đầu nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: ‘ơâu xin tôi!”
“Cậu nói gì cơ?’
“Cầu xin tôi!’
Trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt bốc
lên lứa giận: “Tôi chính là Xá Nguyệt Thần Đế, thế mà cậu muốn tôi cầu xin cậu?”
“Không có khá năng!”
“Ồ”.
Diệp Bắc Minh quay người, biến mất!
Nữ Đế? Ghê gớm ha!
Đông Phương Xá Nguyệt gắt gao cắn môi, đôi mắt đẹp tràn ngập tơ m*áu!
Thân thế mềm mại của cô ta run rấy vì tức giận, rít gào về phía Diệp Bắc Minh bỏ đi “Cậu… Sao cậu dám đối xử với tôi nhưthế!”
“Tôi là Xá Nguyệt Thần Đế, chưa từng có ai dám đối đãi với tôi như vậy!”
“Kẻ phàm trần, cậu thật to gan!”
Không có bất kỳ phân hồi gì!
Đông Phương Xá Nguyệt cuối cùng cũng thấy luống cuống!
Hình như Diệp Bắc Minh đã đi thật!
“Không được, cậu không thể đi! Nếu cậu
ta đi, cả đời nàỵ mình sẽ không thể rời khỏi nơi đây!”
“Bằng không thì…”
Trong lòng Đòng Phương Xá Nguyệt giãy giụa: “Cầu xin cậu ta một lần?’
“Không được, mình là Xá Nguyệt Thần Đế, mình là chí cao vô thượng, uy nghiêm của mình không thế xâm phạm!”
“Nhóc, cậu thật sự mặc kệ cô ta?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh không hề để ý: “Cô ta nghĩ cô ta là ai? Nữ Đế thì ghê gớm lắm sao? ’
“Nếu không phải vì cô ta là sư phụ của sư phụ tôi, cô ta còn chẳng có tư cách cầu xin tôi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: ‘Ha ha ha, không tệ!”
“Chủ nhân của bản tháp nên có khí phách như vậy!”
Diệp Bắc Minh tự tin mỉm cười: “Cô ta
nhất định sẽ cầu xin tôi!”
Tháp Càn Khôn Trân Ngục hỏi lại: “Cô nàng này rất kiêu ngạo, sao cậu chắc chắn cô ta sẽ cầu xin cậu?”
Diệp Bắc Minh chí cười không nói.
Một giây sau.
“Câu xin cậu, kẻ phàm trân, tôi van câu cậu!”
Phía sau anh truyền đến tiếng cúa Đông Phương Xá Nguyệt!
Mang theo chút run rấy và cầu xin!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phấn chấn: “Mẹ, nhóc, Nữ Đế thật sự cầu xin cậu!’
Diệp Bắc Minh cũng hơi bất ngờ chút xíu, khẽ suy tư.
Anh quay trớ lại trước mặt Đông Phương Xá Nguyệt!
Môi đỏ của Đông Phương Xá Nguyệt đang rỉ m*áu, nghiêng đầu qua: ‘Kẻ phàm trần, tôi…”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng mớ
miệng: “Cô gọi tôi là gì? Nhìn tỏi!1
Đông Phương Xá Nguyệt tức giận nhìn chàm chăm Diệp Bắc Minh: ‘Diệp Bắc Minh…”
Anh chợt quát khẽ: “Sai! Không muốn rời khỏi nơi này đúng không?”
Đông Phương Xá Nguyệt cúi (fâu, cắn chặt môi đỏ!
Trong lòng cô ta giãy giụa, hít sâu một hơi!
Lại ngẩng đầu, trong mắt cô ta mang theo lửa giận: “Tôi cầu xin cậu…”
“Mang tôi rời khỏi nơi đáy, tiến vào tòa tháp trên mặt hồ!’
Diệp Bâc Minh bật cười: “Cô cầu xin tôi là tôi phải đáp ứng?’
Đông Phương Xá Nguyệt hoàn toàn nối giận: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Diệp Bâc Minh học giọng điệu của cô ta: “Sau này nói chuyện với tôi, đừng có dùng loại giọng điệu này, hiếu chưa?”
Đòng Phương Xá Nguyệt gắt gao cắn
chặt rang, hít sâu một hơi.
Cô ta gật đầu: “Được!”
Diệp Băc Minh tiếp tục mớ miệng: ‘Sau này nhìn thấy tôi, đừng có mớ miệng là một tiếng ké phàm trần, phái gọi anh Diệp, hiếu?”
Đông Phương Xá Nguyệt cắn răng: “Cậu… Được! Anh Diệp!’
“Lớn tiếng chút, cô cầm tinh con kiến à? Tôi không nghe được!’
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Đông Phương Xá Nguyệt hít sâu một hơi: “Tôi đã hiếu, anh Diệp! Đông Phương Xá Nguyệt tôi, Xá Nguyệt Thần Đê đã hiếu!”
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Chính xác, nói thêm mấy lần anh Diệp, tòi đã hiếu!”
“Anh Diệp, tôi đã hiếu!”
“Anh Diệp, tỏi đã hiểu…”, Đông Phương Xá Nguyệt nói một lượt mấy chục Tân.
Sau khi kết thúc.
Đông Phương Xá Nguyệt khẽ run người, trong lòng thế mà náy sinh cảm giác khác
thường!
Dường như cô ta không còn kháng cự và xấu hố như vừa rồi!
Diệp Bắc Minh thấy cảnh này thì ám thầm buồn cười!
Nữ Đế? Kiêu ngạo? Chí như thế mà thôi!
Thiếu dạy dò thôi!
“Đi nào, tôi dẳn cô đi lên’*.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK