Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh kinh hãi, nắm đấm của Thạch Chấn Thiên đập lên lồng ngực của anh, phát ra tiếng ‘phập” lớn.

Nhưng!

Điều khiến cho Diệp Bắc Minh và Thạch Chấn Thiên cùng chấn kinh là, Diệp Bắc Minh lại không sao.

Chỉ bị đánh lui ba bốn bước!

“Sao lại như vậy?”

Diệp Bẳc Minh và Thạch Chấn Thiên gần như cùng lên tiếng.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc không thôi!

Thạch Chấn Thiên lại sợ hãi!

Một quyền này, gần như ần chứa bảy phần sức mạnh của lão ta!

Đập lẻn người một võ thần nhỏ bé…

‘Ấy, tên nhóc này chỉ là võ thần ư?1

‘Vừa nãy lại giết mấy trăm võ giả từ võ thần đến cảnh giới Hợp Nhất?’

Thạch Chấn Thiên mới phản ứng lại.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu đã dung hợp máu của chân long, cơ thế hiện tại đã đạt đến độ mạnh rất khủng bố rồi!”

“Cho nên vừa nãy khi lão già này ra tay, cậu không gặp nguy hiếm, tôi mới không nhắc nhờ cậu”.

“Muốn một quyền đánh cho cơ thể đã dung hợp long huyết bị thương? Kẻ ngốc nói mơ đi!”

Diệp Bẳc Minh hiếu ra.

Thì ra là vậy!

“Long huyết lại khủng bố như vậy?” Lúc này.

Máu trong cơ thế Diệp Bắc Minh sôi

sục!

Một luồng khí chưa từng có bùng lên!

Anh chủ động xông lẻn, khỏng sử dụng đến kiếm Đoạn Long, muốn thử độ mạnh cơ thế.

Tấn công ra một quyền, đánh về phía Thạch Chấn Thiên đang ngấn người.

Thạch Chẩn Thiên phản ứng lại, móng vuốt khô gầy đập lên: “Nhóc con, xem ra trẽn người mày đúng là có bí mật kinh thiên!”

“Biết tổ long pháp tướng cũng thôi đi!”

“Cơ thế lại còn có thế chịu được một quyền của tao?”

“Nhưng, lát sau đều sẽ là tao…”

“Rẳc rắc” một tiếng giòn tan vang lên.

Móng vuốt của lão Thạch và nắm đấm của Diệp Bắc Minh đụng vào nhau!

Một làn huyết quang xuất hiện!

Xương trắng bay loạn!

Thạch Chấn Thiên kêu thảm một tiếng, ôm tay kinh sợ lùi lại: “Đồ tạp chủng, mày dùng quyền pháp gì?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời, một bước truy giết theo.

Thạch Chấn Thiên nổi giận: “Đồ tạp chủng, mày hống hách quá rồi đấy!”

“Chết đi cho tao!”

Lão ta biết dùng thân thể không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh, bèn lấy ra một thanh bảo đao màu xanh đen từ trong chiếc nhẫn trữ vật!

Hung hãn chém một đao về phía tay của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bẳc Minh phớt lờ, vẫn tấn công về phía bảo đao màu xanh đen!

Thạch Chấn Thiên cười dữ tợn: “Đồ tạp chủng, mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”

“Mày tưởng cơ thế của mày làm bằng sắt hả?”

“Dám dùng tay không chống lại bảo đao của tao?”

Diệp Bẳc Minh cười: “Ai nói tôi dùng tay không đánh lại?”

Một ý nghĩ!

Kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay!

Đập mạnh với bảo đao màu xanh thẫm!

Phập!

Sóng khí bùng nổ, bảo đao lập tức vỡ tan!

Rất nhiều vị khách gần đó đều bị đánh đến phun ra máu không ngừng!

“Ông nội, cẩn thận!”

Mộ Thiên Thiên trực tiếp bảo vệ Mộ Bình Phàm.

Lồng ngực mình đau dữ dội nóng rát!

Kiếm Đoạn Long không dừng lại, tiếp tục giết về phía Thạch Chấn Thiên!

Đồng thời.

Tổ long pháp tướng phía sau Diệp Bắc Minh hiện lên lần nữa, kết hợp với kiếm Đoạn Long.

Hung hãn chém xuống!

Khí tức chết chóc ập đến!

Khuôn mặt già của Thạch Chấn Thiên biến sắc, sợ đến gào lớn đứt hơi khản tiếng: “Đừng giết tôi, tôi tình nguyện mang trái tim võ đạo ra thề, trở thành nô bộc…”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, vốn không có ý dừng lại.

Phập!

Sương máu bùng nổ, Thạch Chấn Thiên biến mất!

Toàn bộ khách mời có mặt ngẩn người!

Cuộc chiến kết thúc nhanh vậy sao?

Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh, Vương đại nhân mặt xám xịt, trái tỉm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Mộ Bình Phàm hít sâu một hơi: “ông biết cậu ta có thế chân long, nhưng cũng không ngờ cậu ta lại khủng bố như vậy!”

Mộ Thiên Thiên chấn kinh đến cơ thế run lên.

Đôi mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh tràn đầy sợ hãi: ‘Lần đầu tiên khi gặp anh ta, anh ta mới chỉ có thế giết cảnh giới tiên thiên, bây glờ đã giết Thánh cảnh rồi ư?’

Lúc này.

Giọng của Diệp Bắc Minh giống như truyền từ sâu trong địa ngục: “Các người chỉ có một cơ hội, nói ra năm đó là ai đã hãm hại tiêu diệt nhà họ Diệp!”

“Hay là các người cùng làm?”

“ực ực!”

Vương đại nhân nuốt nước miếng: “Diệp Bắc Minh, có gì từ từ nói…”

“Trả lời không đúng câu hỏi, chết!”

Kiếm Đoạn Long nghiền áp đến.

Phụt!

Vương đại nhân trực tiếp hóa thành sương máu!

“Suýt!”

Đám người Chu Long Hố, Chu Long Đằng, các lão Trịnh sợ đến không ngừng lùi lại.

Một luồng ý lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp vọt lên thiên linh cái!

Quát một tiếng!

Thụp!

Mấy người không chịu được áp lực, sợ đến quỳ xuống tại chỗ, đồng thanh hô lớn: “Là ý của hoàng đế bệ hạ!”

Diệp Bắc Minh nghiêm đôi mắt: “Hoàng đế Đại Chu?”

Hoàng đếĐạỉ Chu là phụ hoàng của tứ sư tỷ, anh phải làm sao mới tốt?

Lúc này.

Bẽn ngoài vang lên một giọng nói: “Tiểu sư đệ, nếu bọn họ nói là thật, thì tỷ sẽ đại nghĩa diệt thân vì đệ!”

Chu Lạc Lỵ mặc chiến giáp, toàn thản đầy máu đi vào vương phủ!

Trái tim của Diệp Bắc Minh chấn động dữ dội: “Tứ sư tỷ, tỷ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK